Trời đổ mưa lất phất.
Khi Chaeyoung che ô tìm thấy Leeseo, cô bé đang run rẩy ngồi trước lối ra vào của cửa hàng tiện lợi.
"Leeseo."
Nghe thấy có người gọi mình, cô bé ngẩng đầu, khuôn mặt lã chã nước mắt.
Nàng nhìn mà xót xa, không phải chỉ bởi cô bé khóc, mà còn vì những vết thương cùng dấu bàn tay lằn đỏ trên gương mặt cô bé.
Không biết còn có bao nhiêu vết thương như vậy ở những nơi nàng không nhìn thấy.
"Em về nhà với cô trước đã nhé."
Thấy cô bé vô thức kháng cự mà lùi về phía sau, nàng vội vàng bổ sung: "Là về nhà riêng của cô ấy."
Lúc này cô bé mới thả lỏng, lau khô nước mắt trên mặt. Mí mắt bị cọ xát nhiều lần hơi nhoi nhói, hẳn là đã bị trầy da.
"Cô ơi, chân em đau quá."
Cuối cùng, nàng dìu cô bé đi.
Nàng không đưa cô bé đến nhà Lisa mà trở về căn hộ ở phố Hanhku. Căn phòng đó đứng tên nàng, nàng có quyền đưa bất kỳ ai tới để qua đêm.
Về điểm này, nàng phân chia rất rạch ròi, tuy hai người đang hẹn hò nhưng không phải cái gì của người kia cũng là của người này.
Trên thực tế, dù sao hai người cũng đã ở bên nhau năm năm, sự phân chia ấy đã sớm phai mờ. Thế nhưng, nàng vẫn cứng đầu cứng cổ nghĩ rạch ròi được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, để sau này đỡ phải lằng nhằng.
Ví dụ như chuyện phòng ốc, cho dù nhà cô lớn cỡ nào thì cũng không khiến nàng cảm thấy an toàn bằng cái ổ nhỏ của mình.
"Em ngồi đây trước đi, để cô rót cho em cốc nước nhé."
"Cô ơi, không cần phiền phức như đâu. Em... Em có thể đi rửa tay không ạ?"
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn, gầy gò đang nắm cổ tay mình, trong lòng nàng mềm nhũn, dịu dàng nói: "Đương nhiên rồi."
Sau khi Leeseo vào nhà vệ sinh, nàng vào phòng bếp đun nước. Vừa tìm được bình siêu tốc, nàng chợt nghe thấy tiếng khóc thút thít truyền tới từ nhà vệ sinh.
Hiệu quả cách âm của căn hộ này không được tốt cho lắm.
Sau một hồi yên lặng, nàng thở dài, nàng phải mở vòi nước lớn hết nấc thì mới không nghe thấy tiếng nức nở kìm nén và ẩn nhẫn kia.
Nước được đun sôi, lại mười phút trôi qua, Leeseo mới chậm rãi bước ra từ nhà vệ sinh.
Cô bé đã ngừng khóc, sau khi rửa mặt, những vệt đỏ bên má sưng lên, rươm rướm tơ máu, cực kỳ chói mắt.
Nàng biết, những vết thương nhỏ như vậy mới là đau nhất.
"Em uống nước trước đi."
Leeseo uống từng ngụm nước, đợi mãi không thấy nàng mở miệng, cô bé không nhịn được mà chủ động kể chuyện.
Là Tokuda, bố dượng của cô bé xuống tay.
"Mẹ em yếu đuối, sống lệ thuộc vào ông ta, chỉ cần ông ta bảo gì là nghe nấy. Trước đây, ông ta mà giở trò đánh đập thì em sẽ nói lại với mẹ, nhưng em đã bỏ cuộc từ lúc nhận ra làm thế chẳng có ích gì. Chi phí sinh hoạt trong nhà đều phải dựa vào ông ta, mẹ không dám trái ý ông ta, đương nhiên em càng không dám. Nhưng..."
Leeseo như đang nhớ lại chuyện không vui, nghẹn ngào nhắm mắt: "Ông ta vốn không phải là người."
Nghe đến đây, nàng có thể đoán được phần nào, nhưng nàng không biết mình nên làm gì. Nàng chỉ là một người ngoài cuộc, cho dù muốn xử lý chuyện này thì nàng cũng chẳng có tư cách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!