Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Buổi sáng Giang Tình buồn ngủ muốn chết, tới cả mí mắt còn không nhấc lên được, nhưng quy luật đồng hồ sinh học vẫn kéo cô dậy từ trong mơ.
Cô khẽ nhúc nhích người, cảm giác cả người mình giống như bị bánh xe đè qua.
Đau chết đi được!
Eo như bị bổ đôi ra rồi!
Mẹ nó, tên Trình Cảnh Ngôn không biết kiềm chế gì cả...
Giang Tình nhíu mày thật sâu, giãn cơ thể, tay vói lên tủ đầu giường tìm điện thoại, mò tìm rất lâu mới thấy điện thoại.
Cô nheo mắt lại để nhìn đồng hồ.
6: 45.
Xong, muộn học mất rồi!
Cô lập tức tỉnh dậy, bật khỏi giường, do bật dậy nhanh nên cô cảm thấy eo mình nhức mỏi vô cùng.
Sau một hồi dần quen với cơn đau nhức, cô đi đến tủ quần áo thay đồng phục. Khi cởi quần áo cô có thể nhìn thấy mấy dấu vết ái muội mà tên cầm thú Trình Cảnh Ngôn kia để lại.
Thấy rõ nhất nhất là dấu hickey trên ngực, ngay tại trái tim, chủ nhân để lại dấu ấn này như muốn bày tỏ lời gì đó đến với cô...
Cô thở nhẹ ra, nhanh chóng mặc quần áo vào để che đi mấy dấu hôn.
Mắt không thấy thì lòng sẽ không phiền.
Lúc đi lấy cặp mới phát hiện ga giường đã được đổi thành cái mới, thùng rác ở mép giường cũng được đổi một cái túi đựng rác mới luôn.
Chậc.
Ngày thường Giang Tình đều sẽ làm xong hết bữa sáng mới đến trường, nhưng hôm nay ngủ quên, cho nên cơm sáng không kịp làm.
Vừa ra khỏi phòng cô đã đụng phải mẹ.
Mẹ Giang đi vào phòng bếp, nhìn bếp nồi lạnh tanh, bà bực mình quát, "Giang Tình, mày bây giờ càng ngày càng không ra gì, muốn cương tới cùng phải không? Đến cả cơm sáng mà cũng không chịu làm mà!"
Không có gì đáng sợ hơn sức tấn công của lời nói, huống chi mấy lời này phát ra từ miệng người mẹ mà Giang Tình quan tâm nhất.
Giang Tình mím môi dưới, kìm nén sự khó chịu trong lòng, bước nhanh về phía cửa lớn, giọng điệu có phần gấp gáp đáp lại.
"Mẹ, con xin lỗi, hôm nay con ngủ quên, sáng ngày mai con nhất định sẽ làm bữa sáng cho cả nhà, con đi học trước đây ạ."
Gần đây, tâm trạng của cô rất tệ, cho dù vậy nhưng cô phải nhẫn nhịn khi đối mặt với mẹ mình.
"Học học học, mấy cái đó có cái gì tốt...... Con gái đọc sách nhiều có ích lợi gì?......"
"Rầm ——"
Dù cửa có đóng lại, nhưng vẫn không ngăn được tiếng chửi của mẹ Giang.
Giang Tình rơi vào trầm mặc.
Đúng lúc vào lúc này, cửa của nhà đối diện mở ra.
Giang Tình ngước mắt liền thấy dáng người cao lớn của Trình Cảnh Ngôn đứng ở chỗ đó, anh giống như một con tinh linh tràn đầy linh khí sống trong khu rừng rậm, hai tròng mắt đen nhánh thâm thúy, sáng quắc nhìn cô, như muốn hút luôn cả cô vào đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!