Edit: Tiểu Cầu Nhỏ
Ít tương tác thì sẽ dừng đăng khi nào tương tác ổn mới đăng nhe
Cuối chương có hướng dẫn đọc truyện trên wattpad không dính quảng cáo__________
Giang Tình ăn cơm xong thì dọn dẹp hết.
Có sữa bò và thịt chiên là cô không ăn, thời tiết nóng, nên bọc màng lại rồi bỏ vào tủ lạnh, sau đó trở lại phòng ngủ lấy được cặp hồng nhạt của mình, mở ra tìm bên trong, lấy chìa khóa.
Cô ngạc nhiên nhướng mày.
Trình Cảnh Ngôn nói rất giữ lời đấy chứ, nếu không có xảy ra cái chuyện kia, và giữa hai người chỉ là quen biết bình thường, thì cô rất có hảo cảm tốt với anh.
Dù sao thì anh cũng là một người lính cứu hỏa khiến mọi người phải kính trọng.
Nhưng... Nếu không có anh...
Giang Tình thở ra một ngụm trọc khí, thay quần áo, mang cặp sách trên lưng, đứng ở sảnh liếc mắt một cái liền thấy được trên giá để đồ có trí chìa khóa cùng một xấp tiền, cô nhắm lại hai mắt, mở cửa đi ra ngoài.
Cô mím lại môi mỏng, nâng mắt nhìn về phía cửa nhà mình.
Đèn cảm ứng sáng lên.
Lùi ra sau, đèn tắt.
Bóng tối bao phủ lấy Giang Tình, trong đôi mắt kia chỉ toàn sự bi thương, cô nhìn cánh cửa đóng chặt lạnh băng, giống như đang đối mặt với sự lạnh nhạt của cha mẹ, cũng giống một viên đạn bắn thẳng vào trái tim đã vỡ nát.
Cô thở dài một tiếng, đi qua.
Đèn cảm ứng lại sáng, cô cầm chìa khóa mở cửa.
"Ca --"
Cô cố dùng sức xoay chuyển chìa khóa, nhưng nó lại đứng yên!
Giang Tình bỗng nhiên ngước mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm xúc đau thương chợt bùng nổ... Trong đầu hiện lên một sự thật, cha mẹ cô đã thay khoá cửa!
Tại sao cha mẹ lại thay khóa cửa chứ!
Cảm giác sợ hãi không rõ đột nhiên sinh ra, cô biết cha mẹ không thích mình, nhưng chính mình đã vô cùng nỗ lực để bọn họ có thể thích cô dù chỉ một chút.
Nỗ lực bằng cách vùi đầu vào học, thành tích hàng năm đều số một số hai.
Cũng nỗ lực giúp mẹ chăm em trai, giúp làm việc nhà.
Giang Tình cứ tưởng bản thân đã được công nhận...
Nhưng hiện thực lại quá tàn nhẫn, nỗ lực của cô chỉ đổi lấy việc bị cha mẹ nhốt ở ngoài thế này.
Giang Tình trong giây lát dùng sức đánh vào cửa lớn, sau đó hét vào bên trong, cô muốn hỏi cái vì sao lại làm chuyện đó với cô!
"Mẹ ơi, cha ơi...... Cha mẹ, mở cửa cho con đi, mẹ ơi con sai rồi... Xin mọi người đừng vứt bỏ con......"
Hơn nửa đêm, toàn bộ hành lang đều tràn ngập tiếng la thê lương của Giang Tình.
Dì Khổng khoác lên một chiếc áo, đứng ở bậc giữa lầu hai nhìn lên trên, "Giang Tình? Giang Tình? Con sao vậy?"
Giang Tình chuyển mắt nhìn về phía bà, vẻ mặt giàn giụa nước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!