Hai người đã lâu không làm chuyện này rồi, bây giờ Lục Lâm Vãn chủ động rút ra cắm vào, mỗi một lần đều cắm rất chậm, hơn nữa cũng không dám cắm vào quá sâu, sợ cọ trúng đứa nhỏ bên trong.
Mặc dù không dám làm quá thỏa thích, nhưng so với cảm giác nhẫn nhịn lúc trước thì thoải mái hơn nhiều rồi.
Lục Lâm Văn cứ rút ra cắm vào với tư thế nữ ở trên như thế này một lúc lâu. Đến khi cô thoải mái rồi, cảm thấy bên dưới ngừng lại rồi, cô mới dừng lại thở dài, cứ ngồi trên vật đó của anh, không có bất kỳ động tác gì, hơn nữa bụng lại quá to, nên phải đỡ lấy bụng.
Bây giờ cô đã thoải mái một phen rồi, cảm giác ngứa ngáy bên dưới đã không còn nữa, nên cô từ từ rời khỏi vật đó của anh.
Sau khi cô rời khỏi, côn thịt của Lục Hoài Chuẩn vẫn rất dài và thô, cương lên như vậy nhìn vô cùng dài.
Anh vẫn chưa thoải mái, bởi vì lúc nãy cô chỉ ngồi xuống rút ra cắm vào rất nông, anh vẫn chưa được nếm mùi vị.
Anh chuẩn bị đi vào phòng tắm tự mình giải quyết. Từ sau khi hai người có con, anh đã rất thuần thục với việc vào phòng tắm giải quyết, luôn là tắm nước lạnh.
Dù sao cũng không thể giải quyết, chỉ có thể dựa vào nước lạnh, hoặc không thì dựa vào đôi tay giải quyết, bây giờ anh muốn đi vào trong giải quyết.
côn thịt của anh rút ra toàn là dâm thuỷ của Lục Lâm Vãn, ướt nhẹp rồi. Sau khi anh nhìn thấy trên côn thịt của mình có chất lỏng của cô thì cảm thấy càng lớn hơn.
Vốn dĩ anh định đi, nhưng Lục Lâm Vãn kéo anh lại, nói: "Để em giúp anh giải quyết cho."
Sau khi Lục Lâm Vãn nói xong, tay đã sờ vào vật đó của anh, cầm lấy côn thịt của anh mà chuyển động.
Trên tay đều là chất lỏng, mặc dù rất trơn nhưng cô làm một lúc đã quen, cầm lấy vật đó của anh chuyển động. Lâu rồi không làm cho anh nên lúc bắt đầu cô vẫn hơi không quen, sau đó dần dần quen tay, giúp anh bắn ra.
Tay của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, tay của phụ nữ vô cùng mềm mại.
Lúc Lục Hoài Chuẩn tự mình chuyển động, phải làm một lúc lâu mới bắn ra. Nhưng bây giờ Lục Lâm Vãn mới làm giúp anh không bao lâu mà anh đã bắn ra rồi.
Tinh dịch đều bắn hết lên tay của Lục Lâm Vãn.
Vốn dĩ tay cô đã dính dâm thuỷ của mình, bây giờ lại làm đến tay đều đầy tinh dịch của anh, trắng đục, vô cùng khó chịu.
Sau khi Lục Hoài Chuẩn thoải mái rồi thì lấy khăn giấy ướt lau sạch tay cho cô, lau sạch tinh dịch trong tay cô, để cô đi rửa tay rồi quay lại.
Bây giờ Lục Lâm Vãn đã thoải mái hơn nhiều, trở về giường nằm xuống. Lục Hoài Chuẩn sợ cô bị lạnh nên đắp một tấm chăn mỏng lên người cô, sau đó cũng đi ngủ.
Lục Lâm Vãn cảm thấy mình đúng là trời sinh đã may mắn, bởi vì thời gian mang thai cô không bị giày vò gì nhiều, lại còn thuận lợi sinh nở, hơn nữa còn sinh rất nhanh.
Có người phải mất nửa tiếng, hoặc một tiếng, còn cô chỉ mất mười phút đã sinh xong.
Lục Hoài Chuẩn nhớ hôm cô sinh con, anh ngủ ở ngoài, vừa sốt ruột vừa lo lắng, anh sợ đến muốn khóc. Kết quả nghe nói cô sinh xong rồi, mặt anh ngây ra, cũng không đi nhìn đứa nhỏ nhanh như vậy.
Trước khi sinh, hai người đã chuẩn bị tất cả, nhất định phải tiêm thuốc tê. Nếu không thể thuận lợi sinh nở thì mau chóng dùng phương pháp mổ, nhất định phải giữ lại tính mạng của người mẹ.
Nhưng không ngờ khi Lục Lâm Vãn sinh, mới vào không bao lâu đã nghe thấy tiếng khóc oa oa, mười phút đã sinh xong.
Cô sinh ra một bé gái, thỏa mãn yêu cầu của Lục Hoài Chuẩn.
Trong thời gian cô mang thai, Lục Hoài Chuẩn đều mua đồ của con gái, hơn nữa luôn nói với bụng cô rằng, nhất định phải là con gái, nhất định phải là con gái. Cũng không biết là do nghe thấy lời nói của anh hay gì, mà cuối cùng cô đã thật sự sinh ra con gái.
Lục Hoài Chuẩn yêu thương không nỡ rời tay đối với đứa nhỏ này, cả ngày đều muốn ôm con. Mặc dù đứa nhỏ vừa sinh ra rất nhăn nheo và xấu xí, nhưng anh lại cảm thấy con mình là đứa nhỏ đáng yêu nhất.
Bản thân Lục Lâm Vãn cũng là người thích con gái, nên thấy mình sinh ra con gái cũng rất vui mừng.
Sau khi ở trong bệnh viện một tuần, cô vào trung tâm ở cữ ở. Vốn dĩ trong nhà định bỏ tiền mời bảo mẫu, nhưng bây giờ trung tâm ở cữ tiện như vậy, lại còn nuôi dạy con một cách khoa học.
Vì vậy người trong nhà đều đồng ý để cô đến trung tâm ở cữ. Dù sao họ cũng không dám tìm trung tâm ở cữ cấp thấp, mà tìm trung tâm ở cữ cao cấp, nên Lục Lâm Vãn sống vô cùng hưởng thụ trong thời gian ở trong trung tâm ở cữ.
Với đãi ngộ thế này, cô thật sự muốn sinh thêm đứa thứ hai để không cần làm gì cả, cả ngày giống như con cá muối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!