Chương 41: Dùng Dưa Chuột Cắm Vào Hoa Huyệt Ở Trước Gương

Chùm chìa khóa mà Lục Hoài Chuẩn đưa cho cô còn đặc biệt treo một búp bê cầm sách vở nho nhỏ vô cùng đáng yêu. Còn là kiểu màu hồng nhạt, không hổ là ở bên nhau lâu rồi, ngay cả móc chìa khóa cũng hiểu ý của Lục Lâm Vãn như vậy.

Lục Lâm Vãn cảm thấy ở nhà thì tốt hơn ở khách sạn, cho nên nhận lấy chùm chìa khóa này.

Sau khi Lục Hoài Chuẩn thấy cô nhận lấy chùm chìa khóa thì đặc biệt lấy điện thoại ra xem thời gian một cái, cố ý kinh ngạc cảm thán nói: "Anh cứ tưởng còn lâu lắm mới tới cuối tuần, không ngờ ngày mai chính là cuối tuần rồi nha. Chiều nay, sau khi em học xong một tiết cuối cùng thì về cùng anh nhé?"

Anh nhớ rất rõ thời khóa biểu của Lục Lâm Vãn, vì thế anh biết hằng ngày cô học môn gì, cô nghe thấy anh nói lời này thì biết ngay là anh đã sớm ủ mưu từ trước rồi.

Cho dù tối nay Lục Lâm Vãn không đi hẹn hò thì cũng không biết đi đâu, vì thế cô đồng ý với anh, về nhà cùng anh, cô quay về lấy hai bộ quần áo.

Căn phòng anh mua là nhà hai phòng ngủ một phòng khách, hơn nữa còn rất rộng.

Khi hai người về nhà thì đi nagng qua một siêu thị, Lục Hoài Chuẩn mua ít nguyên liệu nấu ăn, định về nhà nấu cơm cho cô.

Bình thường Lục Hoài Chuẩn vẫn hay ở nhà một mình, đặc biệt là bố mẹ anh rất bận, bởi vì việc kinh doanh nên thường xuyên không về nhà, anh ở nhà thì chắc chắn phải tự mình học cách nấu cơm, vì lẽ đó tay nghề rất khá. Khi nghỉ hè ở cùng anh thì cô ăn rất khỏe, anh nấu cơm vô cùng ngon, cô được nuôi tới trắng trẻo mập mạp.

Lục Lâm Vãn đã lâu không được ăn, rất nhớ mong, khi về cứ nhắc mãi một câu, anh lập tức đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn để nấu cơm cho cô.

Khi Lục Hoài Chuẩn lựa đồ ở quầy rau củ thì cứ nhìn chằm chằm vào dưa chuột, hình như là đang chọn quả nào dài hơn.

Lục Lâm Vãn sợ anh có ý xấu gì đó, cho nên không cho anh chọn.

"Sợ anh à?"

Lục Lâm Vãn: "..." Đây còn không phải là sợ anh à, cái gì cũng làm được.

Cuối cùng, sau khi so sánh, Lục Hoài Chuẩn vẫn chọn hai quả dưa chuột, vả lại còn chọn quả dài nhất.

Lục Lâm Vãn đi chọn đồ ăn vặt mà mình thích ăn, mua một đống to.

Cuối cùng khi tính tiền, Lục Hoài Chuẩn vô cùng tự nhiên thó mấy hộp áo mưa đặt vào trong xe.

Hai người này vẫn là học sinh mà nhỉ? Anh một lần quét sạch toàn bộ áo mưa, nhân viên thu ngân nhìn thấy cảnh tượng này thì còn đánh giá hai người bọn họ sau đó không khỏi bật cười.

Lục Lâm Vãn cảm thấy thật sự là quá xấu hổ, đạp anh một cái bảo anh lấy ít thôi, nhưng đã mua rồi thì nhanh chóng chạy đi.

Người trong nhà Lục Hoài Chuẩn mua nhà cho anh ở trong khu chung cư, sau khi đến đó, Lục Lâm Vãn cảm thấy không đúng lắm: "Không đúng, sao anh lại mua được nhà ở đây, anh không có hộ khẩu ở đây, không phải ở đây phải có hộ khẩu năm năm mới được à?"

Lục Hoài Chuẩn nghe thấy lời này, nhìn cô với vẻ cạn lời: "Lục Lâm Vãn, dẫu sao hai chúng ta cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, cho dù chỉ mới yêu nhau một năm nhưng hai chúng ta là bạn cùng lớp nhiều năm như vậy, em cũng không biết anh là người ở đâu à?"

Ban đầu, Lục Lâm Vãn không kịp phản ứng lại, nhưng về sau nghe thấy lời này của anh thì mới kịp phản ứng lại: "Anh là người Bắc Kinh á!"

Lục Hoài Chuẩn: "..."

Hai người bọn họ là bạn cùng lớp nhiều năm như vậy, dù sao cũng đã điền không ít bảng thông tin cá nhân, cô làm lớp trưởng nên lần nào cũng sẽ đi thu bảng thông tin cá nhân, hay lắm.

"Vậy sao anh lại đến Hàng Châu thế?"

Lục Lâm Vãn là người bản địa ở Hàng Châu, mấy năm cấp ba Lục Hoài Chuẩn vẫn luôn học cùng cô, trước đây cô cho rằng anh cũng là người bản địa ở Hàng Châu, nhưng bạn cùng lớp lại nói anh là người phương Bắc, còn cụ thể là ở đâu, cô cũng không chú ý ghi nhớ, hiện tại mới biết hóa ra anh là người Bắc Kinh.

Lục Hoài Chuẩn tức đến nỗi véo mông cô một cái: "Quả thật là phải xử lí em thôi, anh đã từng nhắc tới với em rồi, vậy mà em lại quên mất, có phải em không để tâm tới anh không, chuyện gì của em anh cũng nhớ rõ hết."

Lục Lâm Vãn bị véo cũng cảm thấy phiền nên trừng mắt nhìn anh một cái: "... Đó là bởi vì mỗi lần anh tâm sự mấy lời trong lòng với em, đều là ở trên giường, lần nào em cũng bị anh làm tới mức chết đi sống lại rồi phải ngủ thiếp đi, em làm sao nhớ nổi những lời anh nói với em chứ!"

Lục Hoài Chuẩn: "..."

Sau đó Lục Hoài Chuẩn kể, bởi vì mười mấy năm trước khi Taobao* trở nên nổi tiếng thì bố mẹ anh đã tiếp xúc ngay với ngành thương mại điện tử, vì thế làm giàu dựa vào Taobao, sau đó trực tiếp chuyển đến Hàng Châu, nhưng quả thật anh là người lớn lên ở Bắc Kinh.

*Taobao: trang thương mại điện tử nổi tiếng ở Trung Quốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!