Sau khi bấm chuông, lão quản gia nhìn qua camera giám sát, thấy là cô chủ nhà mình mới bước ra mở cửa, trên đường vào nhà, Rosé có giới thiệu sơ về Lisa, dặn ông chuẩn bị một căn phòng thật tốt cho cô, tốt nhất là chọn căn có thể đón nắng, vừa mở cửa sổ ra thì có thể ngửi thấy hương hoa bay tới từ vườn hoa tường vi bên dưới, như vậy thì bảo bối của nàng sống ở đây mới cảm thấy tâm thần thoải mái.
Tâm trạng tốt thì mới có thể nói chuyện với nàng nhiều hơn.
Ông lão giương đôi mắt nhìn chằm chằm cô một lúc, nhìn đến mức cô thấy nổi hết da gà, lúc này ông lão mới gật đầu: "Được, Tiểu Chaeng để ông bảo người hầu dọn dẹp lại một chút, chuẩn bị vài thứ đồ dùng, trong lúc chờ đợi tạm thời các con hãy uống trà, dùng điểm tâm tại hoa viên."
*Chỉ có người trong nhà mới biết tên thật của nàng.
"Cảm ơn ông Hun."
Nàng vô cùng kính cẩn nhìn theo ông lão rời đi.
"Đây là cái gì?" cô chỉ vào một bức tượng có hình một chú chó Labrador dựa theo hình thể đoán chừng chú ta chắc được khoảng một tuổi. Bức tượng đã có dấu vết bị mài mòn theo thời gian.
Nàng duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve bức tượng, trong giọng nói mang theo chút hoài niệm: "Đây là con chó mà em nuôi vào năm em 12 tuổi, đáng tiếc là không biết sao nó lại đi lạc. Ba thấy em buồn bã nên mới cho người tạc một bức tượng, nói là nó đã đổi một cách khác để ở bên cạnh em."
Nàng chỉ vào con mắt bên phải của chú chó đã bị đập vỡ: "Chỗ này là bị Jisoo cầm đá đập bể, lúc đó em tức giận lắm, cả nửa tháng không thèm để ý đến chị ấy luôn."
Sau này nàng mới biết được nguyên nhân, lúc đó có một khoảng thời gian trong trường lan truyền một tin đồn, nói rằng Jisoo là chồng nuôi từ bé của nàng, đừng tưởng lúc ở trường có vẻ là tiểu thư nhà giàu, thật ra lúc ở Park gia là nô tài rửa chân cho nàng.
Vì vậy hôm đó chị mới tức giận như vậy.
Từ sau khi chuyện đó xảy ra mỗi khi hai người ở trường học chị sẽ không nói chuyện với nàng nữa.
Nàng tốn rất nhiều tiền và công sức mới tra ra được ai là kẻ chủ mưu đằng sau, sau đó bất chấp việc có thể sẽ bị đình chỉ học, cầm theo hộp bút làm vũ khí, tẩn cho thằng bốn mắt kia một trận, ghê gớm đến mức làm nó sợ hãi vừa túm quần vừa khóc lóc đứng giữa sân trường nói rõ mọi chuyện là do nó tung tin.
Sau vụ đó Jisoo hùng hổ chạy vào lớp học kéo nàng đi, đây là chuyện vô cùng hiếm có, vì bình thường mỗi khi lên lớp chị đều coi nàng như người qua đường. Rosé cố gắng kìm nén không để chị nhìn thấy sự đắc ý trên gương mặt của mình, biểu tình hết sức nghiêm túc chờ chị cảm ơn mình.
"Em kéo quần người ta làm cái gì hả?"
"??"
"Em là nữ lưu manh sao?"
"Em không có."
"Vậy sao quần của thằng bốn mắt lại rách?"
"?? Chuyện không liên quan đến em sao em biết được? Thằng bốn mắt lại tung thêm tin đồn nhảm gì à?"
Hèn chi hôm nay ánh mắt của chủ nhiệm lớp cứ nhìn nàng kỳ quái làm sao…
Chị lạnh lùng nhìn nàng một lúc rồi quay người bỏ đi.
Chiều đó lập tức có tin đồn chị trước giờ vẫn luôn lịch sự văn nhã không bao giờ nói tục kím chuyện với ai vậy mà lại đánh bốn mắt của lớp bảy năm hai, còn xé rách cái quần đồng phục cậu ta mới lãnh, đem tròng cái quần đó lên đầu cậu ta.
Bốn mắt khóc lóc tức tưởi, từ đó về sau mỗi khi nhìn thấy hai người bọn họ đều tự giác đi đường vòng.
Thật ra nàng vốn cho rằng chị là con rể tương lai mà cha nàng khổ công bồi dưỡng, chẳng qua người ta không muốn nàng cũng không thể bắt ép.
"Jisoo?"
Đây là lần thứ hai cô nghe thấy cái tên này.
"Jisoo là con nuôi của ba em. Chị ấy trông vô cùng xinh đẹp, chỉ là tính tình không được tốt cho lắm."
Tính tình như vậy cho nên mới không có bạn thân.
Bạn gái cũng chẳng có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!