Sau hai lần thảo luận vài hạng mục với bên phía nhà đầu tư, tổ giám chế và đạo diễn, Rosé sửa lại vài nội dung nhạy cảm có thể sẽ ảnh hưởng đến xét duyệt, bản thảo đầu tiên của bộ phim đã được gửi đến cục quản lý điện ảnh quốc gia, thời gian chờ đợi để được thông qua khoảng chừng hai tháng.
Nữ chính đã được chọn cho Lisa, do diễn biến tâm lý nhân vật tương đối phức tạp, có liên quan đến chứng bệnh tâm thần phân liệt và chấn thương tình dục thời thơ ấu nên đạo diễn muốn cô trong khoảng thời gian này rèn luyện thêm, tranh thủ thời gian nắm bắt nội tâm nhân vật một cách tường tận. Vì vậy ngày nào cô cũng cầm quyển sách chăm chú nghiền ngẫm, xem thêm nhiều phim tài liệu về tâm thần phân liệt, có vài lần hội ý tham khảo với đạo diễn, lúc này nàng ở cạnh cô cứ như người vô hình.
Thấy cô nghiêm túc đối với tác phẩm của mình như vậy, nàng cũng không biết là nên vui hay buồn nữa.
Cô cắn răng hỏi B: "Lisa hoàn toàn đam mê sự nghiệp, bơ tớ luôn rồi, giờ phải làm sao đây?"
"Đây là biểu hiện của việc không có đạo đức nghề nghiệp đó. Cậu cần phải nghiêm túc phê bình chị ta, nếu đã lấy tiền thì phải có nghĩa vụ cung cấp dịch vụ tương ứng chứ. Dù có bận rộn công việc thì đó cũng không phải là lý do để chị ta lạnh nhạt với kim chủ của mình."
"Haizz, mấy hôm nay tớ cứ cảm thấy hình như chị ấy không được vui, không biết có phải là do đang gặp trở ngại trong việc tìm hiểu nhân vật hay không nữa. Tác giả kịch bản là tớ đây ở sát bên chị ấy có thể thảo luận với tớ mà, chỉ là mỗi khi tớ tới hỏi chị ấy lại chẳng nói gì cả."
"Có khi nào do chị ta xem tài liệu liên quan tới tâm thần phân liệt nhiều quá nên cũng điên theo luôn rồi không? Tớ nhớ lúc cậu sáng tác thần kinh cũng chả có ổn định đâu."
Nàng như bừng tỉnh giữa cơn mê.
Trong lúc này nàng không thể giận dỗi, cần phải cổ vũ tinh thần, ủng hộ và yêu thương cục cưng hơn nữa!
Nếu không lỡ như chị ấy cũng bị tâm thần theo thì phải làm sao?
Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của nàng, cuối cùng cô cũng đồng ý ra ngoài hẹn hò. Bây giờ cô còn chưa có danh tiếng, hai người có thể thân mật nắm tay giữa phố xá đông người, chờ đến sau này khi cô nổi tiếng rồi thì đi đâu cũng phải giấu giấu diếm diếm.
Nàng đẩy ống hút trong ly trà sữa vào miệng cô, cô lắc đầu: "Khi nào thì về?"
Nhưng bọn họ chỉ vừa mới ra ngoài được có một lúc.
"Vẫn còn sớm mà, chúng ta đi xem phim đi."
Cô không phản đối.
Kết quả đến rạp chiếu phim vẫn chọn phim có đề tài liên quan đến tâm thần phân liệt, từ lúc phim bắt đầu cho đến phút cuối cùng của bộ phim Lisa vẫn luôn chăm chú theo dõi. Nàng lén cởi giày, cọ ngón chân lên cẳng chân của cô một lúc, cô cũng chỉ cúi đầu nhìn nàng một cái, chẳng có thêm một chút phản ứng dư thừa nào.
Nàng ngửa đầu hôn môi cô, cạy hai hàm răng ra, hai mắt cô hơi híp lại, cái lưỡi mềm dẻo lười biếng nằm yên trong khoang miệng, thành ra nàng như đang tốn công vô sức khiêu khích cô một cách vô ích.
Nàng nhận ra giữa mình và cô lúc này có một loại cảm giác xa cách.
Mỗi lần hôn nhau nét mặt của cô vô cùng lạnh nhạt, những cái nắm tay cũng hờ hững như có thể buông lơi bất cứ lúc nào, lòng bàn tay của cô cũng chẳng ấm áp như xưa.
----------
Có lẽ là do ban ngày xem phim tâm lý kinh dị nhiều, tối đó Rosé nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy vài tình tiết lộn xộn giống như trong bộ phim ban sáng, nửa đêm nàng mơ màng thức dậy đi vệ sinh, sau khi quay về ngủ thì lại tiếp tục mơ giấc mơ khi nãy.
Sớm tinh mơ khi tỉnh lại vẫn còn cảm giác lạnh cả sống lưng, nàng không dám ở một mình trong phòng nữa.
Cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, cô ấn mấy cái vào hai bên thái dương đau nhức, bên ngoài trời vẫn còn tối, vừa mở cửa ra đập vào mắt cô là vẻ mặt hoảng sợ của nàng.
"Làm sao vậy?"
"Cục cưng ơi, cả đêm em đều nằm mơ thấy ác mộng."
Cô nhẹ nhàng thở ra, đang định mở miệng an ủi, thì nghe thấy nàng rầu rỉ: "Trong mơ toàn là chị thôi."
"…"
"Hơn nữa cứ lúc tỉnh lúc mơ, nhiều cảnh trong mơ cứ không ngừng lặp đi lặp lại, bây giờ em cũng không biết là mình đang mơ hay đang tỉnh nữa."
"Em đang tỉnh."
"Trong mơ chị cũng nói vậy đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!