Nàng thử ngồi dậy nhưng cảm thấy từng thớ thịt không còn chút sức lực nào, ngay cả đầu cũng hơi choáng váng. Jisoo đã nhận ra, một tay kéo qua đỡ lấy vai nàng ôm vào lòng mình.
Ngửi được hơi thở của chị, mặt nàng lúc trắng lúc xanh nhưng cơ thể hoàn toàn không hề có sức.
Cảnh vật này nàng quá quen thuộc, là nơi nàng sinh sống từ nhỏ.
Chị thừa cơ nàng say rượu đưa nàng tới đây sao? Nhưng say rượu thì sao lại đột nhiên hôn mê, chẳng lẽ chị còn dùng thuốc mê?
Jisoo quá đáng sợ rồi.
Nàng còn đang nghi ngờ, một ly nước ấm được đặt lên khóe môi. Chị thấp giọng nói: "Uống nước trước đi."
Nàng quay mặt đi không muốn để ý đến chị.
Chị hơi sững lại, đặt ly nước qua một bên, đỡ nàng nằm xuống lại, tính tình hiếm khi dịu dàng và hòa nhã đến vậy: "Vậy em nghỉ ngơi một chút đi."
Trên tủ đầu giường còn đặt cháo và điểm tâm, lường trước nàng cũng sẽ không ăn, chị bưng khay lên đi ra cửa.
Nàng đói bụng bốn ngày, ban đầu nàng còn có thể hung ác mắng chị, nói vài lời khó nghe nhưng chị chằng màng quan tâm, chỉ sờ khóe môi khô nứt của nàng rồi đút nước trái cây đến tận miệng nàng.
Nàng có thể nhịn đói nhưng không thể không uống nước.
Đến cuối cùng nàng thật sự không còn sức để mắng chị nữa, nhưng sau khi chị vào phòng nàng sẽ yếu ớt xoay lưng về phía chị.
Nàng biết, mỗi lần chị đều đứng ở bên giường rất lâu.
Ngày đầu tiên phát hiện ra mình bị nhốt, nàng còn luôn mong chờ Lisa sẽ anh hùng xuất hiện cứu nàng trong biển lửa, không phải cô nắm rõ vị trí của nàng như lòng bàn tay sao? Như lần trước và lần trước trước trước nữa.
Nhưng ảo tưởng của nàng nhanh chóng tan vỡ.
Nàng nhìn thấy điện thoại di động của mình đã ngâm trong hồ cá không biết bao lâu, mấy con cá vàng bơi qua bơi lại vây quanh nó.
Thế nên, cô sẽ không có cách nào tìm được.
Đến ngày thứ năm, rốt cuộc sắc mặt Jisoo dần bắt đầu khó chịu.
Nửa đêm, dạ dày Rosé co rút, giãy dụa muốn xuống giường nhưng lại bị chị cảnh giác bắt lấy cổ tay nàng, chị đứng dậy bật đèn bàn, đỡ vai nàng hỏi: "Sao vậy..."
"Ọe..."
Dịch dạ dày hòa lẫn bã thức ăn bị phun thẳng lên ngực Jisoo, chị cúi đầu nhìn khuôn mặt nhăn nhó tái nhợt của nàng thì vẻ mặt trở nên âm u.
Nàng lại nôn ọe thêm vài đợt mới dừng lại. Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên, cất giọng khàn khàn: "Cô có thể nhốt tôi cả đời không?"
------------
Kết hợp với mấy ngày ăn xong rồi ói, ói xong rồi ăn, ban đêm ngủ còn không có chăn, cuối cùng nàng yên tâm ngã bệnh.
Cảm thấy bàn tay hơi lạnh của chị phủ lên trán nàng, nàng hơi chột dạ, thật ra cơ thể nàng không có yếu ớt đến vậy, mỗi đêm nàng phải cực khổ buộc mình tỉnh lại, sau đó móc họng để ói ra.
Thực quản của nàng nóng lên hừng hực vì ói.
Chị bón thuốc cho nàng, nhưng mỗi lần uống không bao lâu đều sẽ bị nàng ói ra.
Nếu nói quen tay hay việc thì nàng rất thạo về chuyện giục ói này.
Nàng sốt đến mơ màng, mơ hồ cảm nhận được Jisoo ngồi xổm người xuống dịu dàng nắm lấy tay nàng: "Em thật sự không muốn ở bên chị đến vậy sao?"
"Không hề muốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!