Chương 10: Cuộc Sống Tự Tại

Rosé nhìn chăm chú màn hình máy tính, mất hơn hai mươi phút để chuyển hết những ý tưởng trong suy nghĩ sang dạng văn bản.

Nàng ngáp dài một cái, nhấp một ngụm trà hoa mà lão quản gia đã pha cho nàng.

Bây giờ mới để ý thấy thầy giáo đã gửi tin nhắn cho nàng, nàng vội vàng mở ra xem.

[Nói cho em biết một tin tức có sức oanh tạc cực lớn. Sáng nay có một nhà sản xuất tìm đến thầy, họ nói là đang có ý định quay một bộ phim tình yêu đô thị, chỉ đích danh muốn em tự sáng tác kịch bản, đây chính là một chuyện cực kỳ may mắn đối với những biên kịch mới như em. Và mức thù lao họ đưa ra là 3% chi phí cho toàn bộ phim, vậy có thể thấy đối phương coi trọng em cỡ nào.]

Nàng còn đang ngây ngốc, thầy giáo không kịp chờ nàng trả lời tin nhắn đã gọi điện sang nói chuyện trực tiếp với nàng: "Rosé à, đã thấy tin nhắn thầy gửi cho em chưa?"

"Đã… Thấy rồi."

"Thầy nhớ em có vài kịch bản khá phù hợp với yêu cầu của bên kia, em hãy chọn lựa kỹ một chút, lấy một cái mà em cảm thấy phù hợp nhất để quay. Cầm kịch bản đi tìm nhà đầu tư, tốt nhất là viết thêm một phần tiểu sử cá nhân của bản thân kèm theo, để xem người ta có chịu chấp nhận không."

"Được, nhưng mà nhà đầu tư là ai vậy ạ?"

"Lát nữa cậu ta sẽ liên lạc với em. Người này hẳn là rất thân thiết với em."

Nàng quấn lấy thầy giáo truy hỏi thật lâu mà thầy vẫn không chịu nói, đoán tới đoán lui một hồi nàng cũng mơ hồ đoán được là ai.

Quả nhiên, xế chiều Jisoo gọi điện đến tìm nàng: "Ra ngoài ăn cơm với chị. Sẵn tiện đem kịch bản theo cho chị xem."

Ặc.

Nhưng mà chị lấn sân vào lĩnh vực điện ảnh từ khi nào vậy?

"Ừ"

Chị nhanh chóng nói địa điểm cho nàng biết rồi lập tức cúp máy.

Nàng rầu rĩ, chải tóc, cầm túi xách và kịch bản đã chỉnh sửa lên vội vàng rời khỏi nhà.

Nhà hàng này trang trí khá thanh lịch, Jisoo đã đặt phòng riêng, tính riêng tư cao, thích hợp để bàn công việc.

Sau khi nàng đến, chị còn lịch sự kéo ghế giúp nàng, từ khi nào chị biết ga lăng với phụ nữ như vậy, hai cánh tay của nàng nổi lên từng lớp da gà.

"Đói chưa?"

"Hả? Chưa đói lắm."

"Vậy thì tốt, nhà hàng này lên món tương đối chậm. Đưa kịch bản cho chị."

"Ồ." Dù thế nào thì khách hàng cũng là ông nội, nàng cung kính dâng kịch bản lên bằng hai tay.

Chị bị dáng vẻ nịnh nọt này của nàng chọc cười, chị ngồi ngửa người ra sau, ánh mắt dừng lại trên từng trang giấy.

Đọc vô cùng nghiêm túc, hai mắt khẽ nheo lại, đọc xong hết tờ này thì  lật sang trang khác, biểu tình trên mặt không đổi làm hại nàng chẳng nhìn ra được chút cảm xúc nào.

Đây là lần đầu tiên chị nghiêm túc đọc tác phẩm của nàng, hơn nữa là dưới góc nhìn của một nhà đầu tư, nói nàng không căng thẳng lo lắng là xạo.

Rosé định véo đùi để bình tĩnh lại.

"Văn phong của em tương đối có chiều sâu. Thấy em như vậy đúng là không nhìn ra."

"Tại sao lại không nhìn ra? Em là thiếu nữ ngọt ngào hiểu chuyện."

"Có phải em hiểu sai ý chị hay không? Chị đang nói về căn bệnh u uất trầm cảm trong kịch bản chứ không nói về tích cách con người."

Nàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!