Ở góc cô ta không nhìn thấy, tay tôi siết chặt tay nắm cửa đến trắng bệch.
Tôi nở nụ cười mỉa mai: "Vậy sao?"
"Vậy tôi chúc anh ta không sinh được."
Người phụ nữ kia lạnh lùng đáp trả: "Vậy thì xin lỗi nhé, chị."
"Khương Khoáng nói rồi, đây là đứa con quan trọng nhất của anh ấy."
"Anh ấy sẽ bảo vệ nó bình an lớn lên."
Tôi biết Thương Tố Tuyết đến là để ép tôi ly hôn nhanh lên.
Cô ta nghĩ Khương Khoáng chậm trễ ly hôn là vì tôi.
Thật ra, là vì bản thân cô ta thôi.
"Nếu xem xong cái này mà chị vẫn thản nhiên như không, thì tôi cũng khá phục chị đấy."
Người phụ nữ đó mở video đã chuẩn bị sẵn.
Nhìn ra được là quay ở khách sạn.
Mở đầu cảnh quay là Thương Tố Tuyết đang chiếu vào tay mình.
Trên ngón giữa, cô ta đeo chiếc nhẫn mà Khương Khoáng vẫn luôn đeo không rời tay.
Rồi nghe cô ta nói: "Anh nói có thể cho em bất cứ thứ gì, vậy còn chiếc nhẫn này thì sao?"
Điện thoại lia qua gương mặt người đàn ông.
Anh ta dựa vào đầu giường hút thuốc.
Chiếc áo sơ mi trên người bị kéo cho lộn xộn, còn dính vết son môi.
"Không đáng giá, em lấy làm gì?"
Thương Tố Tuyết nhào vào người anh ta làm nũng: "Anh không nỡ à?"
"Không phải."
"Là anh cảm thấy không xứng với em."
"Em xứng đáng với người tốt hơn."
Họ bắt đầu nói chuyện về tôi.
Tôi im lặng nhìn.
Tôi nghe Khương Khoáng trong video nói: "Năm đó..."
"... anh gặp một người nghe nói xem bói rất chuẩn."
"Anh bảo ông ta xem cho Diêm Tinh một quẻ."
"Ông ta nói cô ấy khắc cả song thân, khắc phu... ai đụng vào người đó xui xẻo."
Thương Tố Tuyết hỏi anh ta có tin không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!