Tôi ngủ không ngon.
Mơ rất nhiều giấc mơ về Khương Khoáng.
Mơ thấy lần đó ở trường bị phạt.
Tôi là học sinh cá biệt vi phạm nội quy nhà trường, bị trừng phạt thể chất.
Anh ấy là học sinh xuất sắc, luôn đứng đầu suốt các năm.
Giáo viên chủ nhiệm nói khi nào anh ấy phát biểu xong.
Thì tôi mới được xuống bục.
Thế là nhân lúc anh ấy đi ngang qua.
Tôi thương lượng: Bạn học ơi.
Có thể nhanh lên một chút không?
Nắng quá trời.
Khương Khoáng lúc đó ít nói.
Tính cách lạnh lùng, không chơi với ai.
Tôi không chắc anh ấy sẽ nghe lời.
Khi đang đá đá viên sỏi, thơ thẩn.
Khương Khoáng, người lên bục chưa đầy 5 phút, đã đi xuống.
Còn lén lút đưa cho tôi một gói khăn ướt.
Nhỏ giọng nói: Về nhanh đi.
Mơ thấy năm đó khi cả hai vẫn còn là học sinh.
Tôi chơi bóng bị trẹo chân, gãy xương.
Tôi không khóc.
Sau khi Khương Khoáng bế tôi đến phòng y tế.
Nhìn thấy bác sĩ bôi thuốc cho tôi.
Anh ấy lại khóc sướt mướt.
Mọi người cười anh ấy không biết.
Anh ấy còn tưởng là đồng cảm với tôi.
Mơ thấy khi tôi đến tháng.
Đau dữ dội.
Nằm trên giường nói mấy câu: Chết đi cho rồi.
Anh ấy bỏ công việc lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!