Chương 5: Bé Con Thật Sự Là Ai?

Em nhắn tin cho bố xin nghỉ chiều nay, với lý do là em cảm thấy hơi mệt. Nhưng thật ra là em không thể đi làm với đôi mắt sưng húp mặt mày thiếu sức sống như vậy.

Em nhìn bức ảnh trên màn hình điện thoại, chị Trang vừa gửi cho em. Trong nhóm bạn của chị, chị ngồi rất gần bên cạnh cô gái ấy, chị dịu dàng khoác vai cô ấy, hai người dựa sát vào nhau, cùng nhìn vào máy ảnh cười rất vui vẻ. Trong một bức ảnh khác, chị cười rộ lên trông xinh thật, khóe mắt cong cong ánh lên sự vui mừng khó có thể che giấu khi nhìn vào người con gái đó. Chị và cô ấy thật là xứng đôi vừa lứa.

Còn em…

Em ngẩng lên nhìn lại mình trong gương, xấu thật, da không trắng, mặt không xinh chiều cao không có so với chị thì nhan sắc em thật sự kém xa. So với người yêu cũ của chị thì em lại càng không thể sánh bằng cô ấy. Nếu chị thật sự chị muốn nối lại tình xưa với cô ấy, ngoại trừ tình yêu sâu đậm này thì em chẳng có gì để giữ chân chị lại. Em yêu chị, cô ấy cũng yêu chị và chị yêu cô ấy.

Ngay từ đầu em đã thua rồi, thua triệt để.

"Không phải ngay từ đầu chị nói là hai đứa không thể rồi hay sao?"

Tin nhắn của chị Trang đi kèm với bức ảnh cứ văng vẳng mãi bên trong tâm trí em, tay em run run cố gắng gõ từng chữ trên bàn phím

"Họ là chỉ là bạn cũ lâu ngày gặp lại. Chị đừng hiểu nhầm chị ấy."

Em yêu chị vậy nên em lựa chọn tự lừa dối bản thân mình mà bênh vực chị. Chị Trang rất nhanh đã xem tin nhắn của em nhưng chị không trả lời. Em biết chị Trang giận nhưng làm sao bây giờ em yêu chị rất nhiều, em thà lừa dối bản thân mình còn hơn tin vào chuyện chị chỉ coi em là người thay thế.

Cả một chiều em ngồi ở nhà đợi chị, em suy nghĩ rất nhiều chuyện rồi lại khóc, khóc nhiều đến mức mệt mỏi và dần chìm vào giấc ngủ. Em ngủ rất lâu, lâu đến mức nghe thấy tiếng cửa mở em mới giật mình tỉnh dậy nhìn ra ngoài thì trời cũng đã tối. Chắc là Minh Anh đã về, em hốt hoảng bật đèn ngủ lên nhìn mình trong gương đôi mắt cũng được nghỉ ngơi cũng đã không còn sưng nữa lúc này em mới yên tâm đi xuống dưới phòng.

Em bình tĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra vẫn dịu dàng ân cần cầm túi xách và áo treo gọn gàng lên giá rồi hỏi chị:

"Chị về rồi ạ? Đã ăn tối chưa? Để em đi nấu cơm nhé?"

Sự vui vẻ và phấn khởi của chị dường như vẫn còn đó, chị cười nói với em:

"Chị ăn rồi em ăn chưa?"

"Em… vẫn chưa." Em ngập ngừng định nói dối là mình ăn rồi nhưng em muốn được chị quan tâm nên vẫn nói thật.

Chị ngạc nhiên, cau mày nhìn em hỏi bằng giọng lo lắng:

"Em đi làm về muộn hay sao mà giờ chưa ăn?"

Em cười đi đến chỗ tủ lạnh lấy cho chị một cốc nước lạnh rồi mới đáp lại:

"Em hơi mệt nên nằm ngủ quên mất."

Minh Anh nhận cốc nước từ tay em, nhìn thấy trạng thái mệt mỏi của em, đôi mắt có chút đỏ liền vội vàng đặt cốc nước xuống bàn ăn, ôm em vào trong lòng an ủi

"Xin lỗi em dạo này hình như chị hơi vô tâm với em thì phải."

Em lắc đầu không đáp lại chị, vòng tay ôm chị thật chặt. Đôi mắt em nhòe đi, sóng mũi hơi cay cay, bất chợt em lại muốn khóc trong lòng chị, em muốn được nghe chị dịu dàng an ủi dỗ dành em. Nhưng một tiếng "Ting" từ điện thoại của chị, chị xoa đầu em rồi buông em đi đến bên bàn ăn cầm điện thoại lên xem khóe môi bất giác cong lên. Em nhìn chị, những ngón tay nắm mép áo, hít một hơi thật sâu ngăn không cho nước mắt rơi xuống.

"Em mệt thì đi nghỉ đi chị nấu cơm cho em ăn." Chị nói với em nhưng mắt vẫn đăm đăm nhìn vào điện thoại, những ngón tay gõ liên tục trên màn hình.

"Chị cũng mệt rồi nên chị đi tắm trước đi để em nấu tạm gì đó ăn cũng được."

Chị buông điện thoại xuống, đi về phía em, em vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn chị, chị hôn lên môi em như muốn an ủi rồi nói:

"Được rồi em đi tắm đi để chị nấu cho em."

"Nhưng mà…"

Chị ôm em vào phòng tắm, nói bằng giọng cưng chiều

"Ngoan nghe lời, em đi tắm còn để chị nấu cho em ăn nha?"

Chị dịu dàng như vậy làm sao em có thể từ chối đây, em ngoan ngoãn đi tắm. Sau khi tắm xong em mới nhận ra là mình quên chưa lấy quần áo, mặc dù trưa nay em đã tắm rồi với cả nằm trong điều hòa cả chiều nhưng tắm mà không thay quần áo thì rất khó chịu. Em không thể mặc lại quần áo cũ bởi vì em đã vứt nó chung vào với quần áo thay lúc trưa, cũng không thể quấn khăn tắm mà chạy ra được như vậy rất xấu hổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!