Dạo gần đây, xu hướng cắm trại đêm đang rất thịnh hành. Những dịch vụ cho thuê dù trại, tiệc nướng được các công ty du lịch cung cấp ngày càng nhiều nhằm tạo điều kiện cho việc tiếp cận thiên nhiên dễ dàng hơn.
Nhờ có sự xuất hiện của các công ty này, rất nhiều khu vực cắm trại lý tưởng quanh rìa đặc khu Tô Hàn được khai thác. Hầu hết đều gần nhánh sông để tạo không khí. Do đó, một số nơi còn mở hẳn sang những khu vực lân cận nhằm thu hút lượng khách lớn.
Vì vậy, cảnh sát giữa các khu vực buộc phải phối hợp lẫn nhau để kiểm soát trị an ở khu vực biên giới. Lực lượng cảnh sát của đặc khu Tô Hàn cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, gần đây, không có án mạng, nhiệm vụ của họ chủ yếu chỉ là bảo vệ quanh rìa đặc khu.
"Chán quá đi! Cái đặc khu này không có án mạng hay sao? Không có thảm án hay gì à? Phanh thây, chặt xác gì đấy. Toàn bắt tôi đi làm mấy cái xét nghiệm vớ vẩn."
Tiếng bộp của tập hồ sơ báo cáo đập xuống từ phía bàn của Hàn Hân Đình khiến không gian yên tĩnh trong phòng trọng án của cảnh cục Ưu Đàm bị phá tan. Mọi sự chú ý bắt đầu đổ dồn vào vị pháp y đang ngồi bật người vào lưng ghế, phong thái không hề nghiêm túc.
Từ trong ngăn kéo, Hàn Hân Đình lấy ra hợp kẹo ngậm, nhanh chóng bỏ vào miệng, các thớ cơ trên gương mặt cũng nhanh chóng giãn ra. Tạ Kỳ Ngôn lúc này quan sát thấy sự thoải mái thoáng trên khuôn mặt mới bước đến gần.
"Những lúc như thế hay là cậu cho bản thân học thêm cách nói chuyện đi."
"Cái gì chứ!" Hàn Hân Đình như bị châm dầu vào lửa.
"Quốc thái dân an. Cậu không muốn à?"
Tạ Kỳ Ngôn nhíu mày, đưa hai tay chống lên bàn, người hướng về phía Hàn Hân Đình để tạo thành sức ép khiến Hàn Hân Đình bối rối.
Nhưng mỗi lúc đối diện với Tạ Kỳ Ngôn mặt sắt, nói những câu về quy củ để dạy dỗ mình, bản thân Hàn Hân Đình luôn dấy lên những cảm xúc hứng thú muốn khiêu khích giới hạn của con người này.
Cơn bối rối nhanh chóng qua đi, Hàn Hân Đình không hề né tránh ánh mắt của Tạ Kỳ Ngôn. Ngược lại, cô từ từ đứng dậy, kéo gần khuôn mặt của hai người, khóe môi cong lên để chuẩn bị thốt ra những lời dịu ngọt.
"Sếp Tạ! Hay là bây giờ cậu làm tôi đỡ chán đi."
Vừa nói, những ngón tay tinh nghịch của Hàn Hân Đình vừa làm hành động bước từng bước, đùa giỡn với phần cánh tay của Tạ Kỳ Ngôn.
Cảnh tượng đối đầu lần này của hai người có sự chứng kiến của các tổ viên trong đội trọng án. Ai cũng biết Hàn Hân Đình là người cao ngạo, nói năng không nể nang bất kỳ ai, phóng túng vô pháp. Trong khi Tạ Kỳ Ngôn là người luôn lấy quy tắc là tâm điểm, đối với bất kỳ tác động ngoại quan nào cũng không rối không loạn.
Sự đối đầu này quả thật rất có tính giải trí.
"Sếp Tạ! Ở biên giới đặc khu có vụ án, công an bên đấy muốn chúng ta đến xem."
Theo hướng dẫn của cảnh viên, đội trọng án đã nhanh chóng có mặt tại hiện trượng vụ án. Nơi đây là một bãi lau sậy rộng lớn cũng là nơi mà gần đây các thanh niên trong vùng thường hay tới để cắm trại.
Tuy nhiên, với những người làm công tác hình cảnh, ai nấy cũng đều hiểu rõ, hiện trường càng lớn càng khó có thể thu thập được chứng cớ hữu hiệu.
Hơn nữa, rất nhiều cảnh sát đã đến đây, nếu không cẩn thận, hiện trường trọng điểm không thể bảo quản được, các dấu chân của hung thủ có thể bị lạc mất.
Mất vài giây quan sát, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình quay sang nhìn nhau, ánh mắt bộc lộ rằng họ đang có cùng suy nghĩ.
Tuy nhiên, không thể chậm trễ, Tạ Kỳ Ngôn cùng Hàn Hân Đình, lão Bân và Tiểu Ca tiến vào khu vực phát hiện nạn nhân. Dẫu vậy, cảnh tượng trước mắt lại trái với những gì họ nghĩ.
"Nạn nhân đâu?" Hàn Hân Đình cau mày.
"Đã được công an bên đặc khu Nam Long đưa đến bệnh viện." Một cảnh sát viên khu vực lân cận nhanh chóng đáp lời.
"Mấy người bị rảnh à! Không có người chết, gọi pháp y tới làm gì?" Hàn Hân Đình lớn tiếng, cau mày tỏ ý không hài lòng.
"Nhưng trên bệnh viện vừa báo, nạn nhân không qua khỏi, vừa tắt thở."
"Có thể họ cần chúng ta để xem xét hiện trường." Tạ Kỳ Ngôn điềm đạm.
"Vậy ai là người phát hiện nạn nhân? Khi đến thì tư thế của nạn nhân thế nào?" Nghe thấy lời của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình lấy lại đôi chút bình tĩnh.
"Nạn nhân là nam. Ông ấy được một cặp nam nữ lúc tối đi cắm trại ở đây phát hiện và báo cảnh sát. Vì họ ở Nam Long nên mới trình báo cho chúng tôi.
Khi chúng tôi tới thì nạn nhân nằm ngửa ra ở đây, nửa thân ngâm trong nước, nửa thân nằm trên bờ, đầu nằm gần khu vực đá, máu chảy ra khá nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!