Chương 76: Muốn mở đồ lót, phải mở mắt ra!

Sự ra đi của lão Bân nói môt sớm một chiều là có thể quen được. Ông ấy từng là một cảnh sát kỳ cựu, vui vẻ, không chỉ có phòng trọng án mà cả những cảnh viên thuộc phòng ban khác trong cảnh cục Ưu Đàm đều dành sự thương tiếc lớn. Đối với họ, lão Bân là trụ cột, là một tiền bối đáng tin cậy của cảnh sát Tô Hàn cũng là một lão già thân thiện, rất thích cười, rất thích nhắc nhở cho các cảnh viên trẻ biết rằng mỗi khi khoác lên người phù huy của cảnh sát cũng là khoác lên người trách nhiệm với nhân dân, tuyệt đối mỗi nhiệm vụ cũng không được hời hợt.

Thành ra, khi tất cả họ nhìn thấy những kỷ niệm cùng lão Bân xuất hiện trong mỗi một ngóc ngách của cảnh cục này chưa từng phai đi, không khí u uất cứ thế bao trùm lên từng con người ở đây. Tạ Kỳ Ngôn không ngày nào đến cảnh cục mà mắt không sưng đỏ. Bầu không khí nặng nề đến mức cả Lâm Chính cũng thực sự không quen.

"Tạ Kỳ Ngôn! Tại sao đến giờ cháu vẫn chưa hoàn tất các hạng mục thông tin về vụ án để giao cho Anh Châu?" Lâm Chính tức giận khi thấy Tạ Kỳ Ngôn kì kèo mãi không chịu kết thúc vụ án sát nhân ở Lam Châu.

"Thưa cục trưởng, do các thông tin liên quan vẫn còn có một chút rời rạc và cần thêm thời gian xác minh chính xác nên chưa thể gửi văn bản hoàn chỉnh cho bên Anh Châu ạ." Tạ Kỳ Ngôn vẫn đối đáp cẩn thận, lễ phép.

"Tạ Kỳ Ngôn! Người đi thì đã đi rồi, cần phải hoàn thành tất cả hồ sơ để nhanh chóng khởi tố thủ phạm, cháu là người chấp pháp, đừng để cảm xúc lấn át lý trí của mình."

Câu nói của Lâm Chính khiến trái tim của Tạ Kỳ Ngôn cảm giác giống như bị ai đem ra giễu cợt, chua xót đến đắng cay. Là người từng dạy mình về liêm chính, dưỡng mình bằng kiên trì, dũng cảm và công nghĩa, nhưng giờ đây, trước mặt mình lại nói về lợi ích cá nhân, về quyền lực, địa vị trong giới lãnh đạo, Tạ Kỳ Ngôn càng càm thấy tâm tình của mình nực cười.

"Vì không để cảm xúc lấn át lý trí nên tôi mới hết lần này đến lần khác nhún nhường để đồng đội mình phải hy sinh, thưa cục trưởng."

"Tạ Kỳ Ngôn!"

"Hãy mau chóng hoàn tất hồ sơ và gửi toàn bộ văn bản cho cảnh sát Anh Châu. Đây là lệnh, không được chậm trễ."

"Rõ! Thưa cục trưởng!" Tạ Kỳ Ngôn hít một hơi sâu, giơ tay phải cao ngang trán rồi làm dấu hiệu chào cấp trên.

"Cục trưởng sao? Từ khi nào mà cháu gọi chú xa lạ đến như vậy chứ?" Lâm Chính rốt cuộc cũng không thể chịu nổi sự xa lạ mà Tạ Kỳ Ngôn bày ra trước mặt, ông than thở.

"Từ khi thầy đã quên mất những lời mình từng dạy ở trường cảnh sát."

"Tạ Kỳ Ngôn! Nếu gọi chú là thầy thì đừng quên lời chú từng dạy, đừng để cảm xúc lấn át, cháu là người chấp pháp, không được yếu đuối."

"Vì nhớ kỹ lời của chú dạy nên cháu mới kiên trì với con đường đến tận bây giờ. Vì không quên lời chú dạy, cháu mới dùng chính nghĩa mà chiến đấu. Nhưng có lẽ những lời ngày đó chú nói ở trường cảnh sát, chỉ có một mình cháu nhớ." Tạ Kỳ Ngôn dùng ánh mắt lạnh lùng, trong giọng nói vẫn không tránh được sự nghẹn ngào đáp trả Lâm Chính.

Đứng trước sự ngỡ ngàng của Lâm Chính, Tạ Kỳ Ngôn dứt khoát rời đi. Khi cánh cửa căn phòng của cục trưởng đóng lại, bản thân Tạ Kỳ Ngôn hay Lâm Chính đều đã biết rõ câu trả lời rằng giữa họ đã hình thành một giới hạn, cũng có một bức tường không thể vượt qua.

Nhưng Tạ Kỳ Ngôn không phải là người miệng lưỡi độc ác hay kẻ cứng đầu muốn chống đối cấp trên, việc thông tin liên quan đến vụ án của A Long có nhiều nghi điểm là sự thật. Đến giờ phút này, Tạ Kỳ Ngôn vẫn không sao hiểu hết câu nói ẩn ý của A Long được ghi âm trong điện thoại về sự tồn tại cái tên The God, hay từ khóa "không phải một mình" và loáng thoáng gì đó về hàng hóa. Chẳng phải hắn chỉ cần thừa nhận mình là hung thủ sát hại tất cả các nạn nhân thôi sao?

Lý do gì trong lời nói của A Long trong cơn hưng phấn hành hạ lão Bân lại đề cập đến những chuyện không đầu không đuôi như vậy.

Từ ban đầu tội ác của A Long hoàn hảo vô khuyết, đến cả một chứng cứ chỉ tội hắn cũng rất mơ hồ. Nhưng khi bức tranh dần trở nên rõ ràng và phía cảnh sát dần loại bỏ yếu tố phạm pháp của Bá Đao, các bằng chứng liên đới khác xuất hiện một cách rất thuận lợi, nhất là khi thông tin lão Bân mất tích được cảnh sát công bố, A Long hoàn toàn là tâm điểm của điều tra.

Thậm chí, khi cảnh sát lục soát nhà của A Long và thu thập dữ liệu máy tính trong phòng làm việc, tất cả dấu hiệu và đồ đạc lưu trữ đều chỉ đích danh hành vi tàn bạo của A Long, không chỉ có các nạn nhân là người mẫu trong vụ án mà còn có một số nạn nhân chưa rõ danh tính.

Hắn lưu trữ rất nhiều đoạn video về hành vi tàn bạo của mình, thậm chí cùng với nhiều phiên bản cắt nhỏ khác nhau của cùng một nạn nhân. Là hắn muốn từ từ chiêm ngưỡng thành quả của mình, tác phẩm của mình hay còn có ý định gì khác? Trong quá trình điều tra, Tạ Kỳ Ngôn hay Phương Tư Nhã đều hiểu rõ A Long là một kẻ ranh mãnh và xảo quyệt. Hắn có ngu ngốc đến mức để cả kho tàng tội ác của mình ngay tại nhà?

"Tại sao, có lúc rất khó khăn, có lúc lại thuận lợi đến mức không có một kẽ hở." Tạ Kỳ Ngôn cau mày khi đọc tài liệu vụ án tại một trong hai phòng tài liệu của Ưu Đàm.

Cảnh cục Ưu Đàm có thể không lớn nhưng việc xây dựng phòng trữ dữ liệu lại rất được cấp quản lý để tâm. Đối với phòng tài liệu chỉ có những người được Lâm Chính cấp phép thì mới tự do ra vào. Chính xác hơn, ở cảnh cục này, chỉ có Lâm Chính và Tạ Kỳ Ngôn mới có quyền vào phòng tra cứu tài liệu dựa trên cấp bậc. Tuy nhiên, có một phòng tài liệu mật, cả Tạ Kỳ Ngôn cũng không được phép đến.

Lâm Chính từng nói nếu việc lên chức cuối năm thuận lợi, Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn có thể vào đó, tra cứu lại vụ án của 15 năm trước. Đây chính là thỏa thuận ngầm của cả hai.

Chỉ là không ngờ lần này ở đây lại vì một đồng đội thân thiết. Tạ Kỳ Ngôn đã nhốt mình trong phòng tài liệu hơn nửa ngày trời, đọc rồi lại viết, cố gắng chấp nối mọi thứ trong trạng thái cực kỳ chăm chú. Đến khi hình ảnh của lão Bân xuất hiện trong tập tài liệu, Tạ Kỳ Ngôn không tránh khỏi thở dài.

Tạì sao lại để một người tốt như chú ấy hy sinh. Tạ Kỳ Ngôn trầm mặt.

"Bố!" Tạ Kỳ Ngôn miết đi miết lại tay mình lên nụ cười của lão Bân được ghi trên hình ảnh dán trong báo cáo.

"Bố à! Con thực sự rất nhớ bố!" Mỗi khi nhắc về lão Bân, tâm tình của Tạ Kỳ Ngôn giống như một ngọn đèn dầu treo lơ lửng giữa gió, chỉ cần lắc nhẹ cũng đủ làm chao đảo đến mức đèn tắt, dầu rơi. Trái tim của Tạ Kỳ Ngôn không phải bằng sắt, nước mắt càng không phải bằng băng. Ánh mắt hằn đỏ của Tạ Kỳ Ngôn khóa chặt ở phần chi tiết ghi về cái chết của lão Bân. Rốt cuộc Tạ Kỳ Ngôn lại khóc rồi!

Khi những giọt nước mắt trở nên bỏng rát, ánh nhìn nhòe nhoẹt, Tạ Kỳ Ngôn nhận ra những cơn đau đầu xông thẳng tới như muốn đánh gục mình. Có phải trong những khoảnh khắc bản thân không tự giác, Tạ Kỳ Ngôn đều yếu đuối như vậy không. Tạ Kỳ Ngôn nỗ lực nhắm mắt lấy lại bình tĩnh. Đây không phải lần đầu tiên Tạ Kỳ Ngôn rơi vào trạng thái này. Từ lúc lão Bân mất, tình trạng xảy ra rất thường xuyên. Thường xuyên khiến cơ thể Tạ Kỳ Ngôn quen thuộc đến mức hệt như mấy năm trước đây, khi cô tự mình chống chọi với di chứng của cơn sốc thuốc.

Reng! Reng! Tiếng chuông điện thoại đến đúng lúc níu kéo ý thức của Tạ Kỳ Ngôn ra khỏi vũng lầy của loạt cảm xúc đau lòng.

Reng Reng! Là Hà Mỹ Thu, Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, hắng giọng một tiếng rồi mới bắt máy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!