Chương 75: Cảm xúc của cậu, giao ra hết cho tôi

Hai ngày sau, khi trao trả hoàn toàn quyền chỉ huy Lam Châu, đội của Tạ Kỳ Ngôn nỗ lực thu xếp để mang thi hài nguyên vẹn của lão Bân về lại Tô Hàn. Nói về chuyện giữ lại nguyên vẹn thi thể, vì phải trải qua cuộc khám nghiệm, phần nhiều thân thể của lão Bân đã không còn nguyên vẹn. Theo lệnh, ông sẽ được hỏa táng trước khi đem về lại Tô Hàn. 

Thế nhưng, cả tổ đội Tô Hàn đều cật lực phản đối chuyện hỏa táng. Tạ Kỳ Ngôn nhất mực chống đối Lâm Chính đến nổi ông mất đi kiên nhẫn để chờ đợi Tạ Kỳ Ngôn giải thích. Hàn Hân Đình buộc lòng sử dụng quyền hạn pháp y để yêu cầu đưa lão Bân về lại cảnh cục Ưu Đàm tiến hành khám nghiệm cuối trước khi kết thúc vụ án liên quan đến A Long. 

Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh được phân công theo xe đưa thi thể của lão Bân về lại Tô Hàn. Trong khi đó, Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình đi cùng một xe. Đúng lúc hai người đang chuẩn bị rồi đi, Bành Quốc Bân đột ngột xuất hiện. 

"Quốc Bân!" Hàn Hân Đình bất ngờ, trong lòng đột nhiên khởi lên sự lo lắng mà không khỏi liếc nhìn sang Tạ Kỳ Ngôn. 

"Chúng ta nói chuyện một lát được không?" Quốc Bân nhẹ nhàng hỏi khi đứng bên ngoài chiếc ô tô vừa hạ kính.

"Sao anh vẫn ở đây? Không phải anh đã về Thành Đô rồi sao?" Hàn Hân Đình vội vàng mở cửa xe, thân thủ nhanh nhạy như không muốn làm mất thời gian của Tạ Kỳ Ngôn. Cô sợ Tạ Kỳ Ngôn sẽ khó chịu khi thấy Quốc Bân xuất hiện, tâm tình hiện tại của cậu ấy hiện tại vốn đã không tốt rồi. 

"Bố mẹ anh muốn gặp em và ông, nên có bảo anh phải đích thân chuyển lời mời này đến em." Quốc Bân nhẹ nhàng hỏi han.  

"Nhưng mà…hiện tại…" Hàn Hân Đình ngập ngừng, cô biết ở khía cạnh bên ngoài, thật tâm cô không thể từ chối những lời đề nghị của Bành Quốc Bân. Hơn nữa, lần này, lời mời còn được gửi đến ông của mình, cô không thể không để tâm. 

"Anh có nghe tin về đồng đội của em trong cảnh cục, anh rất lấy làm tiếc về chuyện này. Nhưng chuyện gia đình của mình, chúng ta cũng không thể không quan tâm được." Bành Quốc Bân ân cần giải thích. Đứng trước Hàn Hân Đình, anh chẳng bao giờ làm gì quá phận cũng chẳng bao giờ mất đi sự kiên nhẫn mình luôn nhất mực dành cho cô.

"Lần này, ông của em và bố mẹ anh muốn hai đứa chúng ta thực sự nghiêm túc tính toán chuyện sau này. Anh không biết làm sao để trì hoãn." Bành Quốc Bân đột ngột trưng ra vẻ thống khổ. 

Bành Quốc Bân biết rõ biểu cảm này sẽ làm Hàn Hân Đình khó xử, nhưng anh không còn cách nào khác để thuyết phục sự cứng đầu của tiểu thư nhà họ Hàn. Ngược lại, Hàn Hân Đình không dám phản đối, cô liếc nhìn lại về phía Tạ Kỳ Ngôn với ánh mắt đã hằn lên những tia máu đỏ sau nhiều ngày không ngủ, vẻ mặt ủ rũ mệt mõi, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi mình. Trong lòng nảy lên một xúc cảm xót xa. 

"Em sẽ nhanh chóng thu xếp về lại Thành Đô, nhưng hôm nay em không thể đi cùng anh được."

"Anh hiểu. Hay là anh cùng em về Tô Hàn, sau đó chúng ta sẽ đến Thành Đô."

"Không cần đâu! Anh cứ đến Thành Đô trước, em sẽ đến đó sau." 

Rốt cuộc, kèn cựa thêm một lúc, Bành Quốc Bân đành phải thỏa hiệp với Hàn Hân Đình mà để cô trở lại Tô Hàn, còn anh thì một mình về lại Thành Đô để chuẩn bị cho sự gặp gỡ của hai bên gia đình. 

"Hôm qua thấy cậu đau đầu, ngủ không được sao?" Trên đường đi về lại Tô Hàn, Tạ Kỳ Ngôn vẫn tập trung lái xe, cảm xúc vẫn không hề có biểu lộ nào khó chịu, thành ra làm cho không khí giữa Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình im lặng đến mức khó chịu, Hàn Hân Đình quyết định người phá vỡ. 

"Bệnh cũ thôi! Không sao đâu, tôi có uống thuốc." Lời nói của Tạ Kỳ Ngôn ngắn gọn nhưng đầy đủ thông tin, chính là không muốn Hàn Hân Đình quá lo. 

"Xin lỗi! Chuyện lúc nãy, cậu không để tâm chứ?" 

"Có khó xử nhiều không?" Tạ Kỳ Ngôn không di chuyển ánh mắt, giọng điệu lại cực kỳ nhỏ nhẹ. 

"Cậu nghe à?" 

Hàn Hân Đình bối rối. Thành thực, Hàn Hân Đình không phải là một người dễ nhún nhường trước người khác. Tuy nhiên, cô tuyệt đối hiểu rõ tâm trạng của Tạ Kỳ Ngôn lúc này đang vô cùng nhạy cảm, rất dễ dao động. Nếu là người khác, cô chỉ chọn im lặng và tránh né đụng chạm. Nhưng người trước mặt là người thương của mình, Hàn Hân Đình nửa muốn ủi an, nửa muốn dỗ dành lại không dám phiền nhiễu đối phương.

Quanh đi quẩn lại, không biết phải giải thích như thế nào với Tạ Kỳ Ngôn về sự xuất hiện của Bành Quốc Bân.

"Chỉ là tai tôi hơi thính thôi!" Tạ Kỳ Ngôn nhìn sang Hàn Hân Đình, ánh mắt đã nhiều đêm không ngủ vẫn kiên định dành cho đối phương sự nhu tình. 

"Cậu có để tâm nhiều không?" Hàn Hân Đình gặn hỏi. 

"Tôi chờ được, cậu không cần vội, đừng ép buộc bản thân mình." 

Tạ Kỳ Ngôn không phải là người không hiểu chuyện, dù tâm trạng thế nào, người hiện tại cô không muốn làm đau lòng nhất chính là Hàn Hân Đình. Tạ Kỳ Ngôn biết rõ cô không thể trút hết mọi cảm xúc tiêu cực lên người của cô ấy, chuyện của Lam Châu, chuyện của lão Bân không phải chỉ một mình Tạ Kỳ Ngôn phải học cách trải qua. Hơn nữa, chính Hàn Hân Đình cũng từng mất hết bình tĩnh trước quyết định hỏa táng, đến mức yêu cầu quyền pháp y từ sở cảnh sát để giữ lại thi thể cho lão Bân bất chấp chống đối lại ý kiến của ban lãnh đạo. 

"Tạ Kỳ Ngôn!" Hàn Hân Đình yếu ớt gọi.

"Tôi không muốn cả cậu cũng chịu tổn thương." Tạ Kỳ Ngôn nói thêm. 

"Tôi sẽ cẩn thận giải quyết!" 

Ánh mắt của Tạ Kỳ Ngôn tràn đầy sự tin tưởng nhìn về phía Hàn Hân Đình. Cô biết hành động đó chính là sức mạnh để cho cô dũng khí bước đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!