Trước sức ép liên tục từ lãnh đạo, Lâm Chính cuối cùng dùng quyền hạn cấp trên ép Tạ Kỳ Ngôn giao lại toàn bộ quyền hạn của mình cũng như các thông tin vụ án cho cảnh sát Anh Châu tiếp quản, chính thức rút đội. Thành ra, Tạ Kỳ Ngôn đành thân bất vô kỷ. Tuy nhiên, như tính toán ban đầu, Tạ Kỳ Ngôn ngoài mặt vẫn phải ký thỏa thuận bàn giao, cố gắng làm dịu cơn giận của Lâm Chính, cũng như giảm đi áp lực của ông. Nếu muốn bắt cá, Tạ Kỳ Ngôn hiểu mình phải thả dây dài.
Như Phương Tư Nhã có gợi ý, chiếc xe của A Long chính là chìa khóa để gỡ rối mọi hiềm nghi. Nhưng ở giai đoạn chuyển giao, cộng thêm A Long kiên quyết yêu cầu bảo vệ quyền lợi, tận dung lợi ích nghiêng về kẻ tình nghi mà dùng quyền im lặng trong thẩm án, thời gian tạm giam càng ủng hộ hắn khi 48 tiếng đã kết thúc. Hơn nữa, mọi quyền thẩm tra hiện tại đều bị hạn chế hoàn toàn, Tạ Kỳ Ngôn thực sự cũng hiểu rõ, bản thân không còn quyền hạn để can thiệp. Nói với mọi người sẽ không để yên sự việc, chẳng qua chỉ là cách để trấn an.
Tạ Kỳ Ngôn càng nghĩ càng đau đầu không thể tìm được cách đường đường chính chính khám xe A Long, thậm chí phải trơ mắt nhìn hắn rời khỏi phòng cảnh sát sau khi kết thúc thời gian tạm giam. Mọi nét vẽ trong bức tranh đều hiện rõ chân dung kẻ thủ ác nhưng tất cả các điểm nối để tạo nên sự hoàn chỉnh đều vô cùng rời rạc.
Cảnh sát có thông tin mua loại hoa hồng của Luv từ AS Studio. Cảnh sát điều tra được mối liên hệ giữa A Long và các nạn nhân trong vụ án. Những vật chứng thu thập từ hiện trường không trực tiếp chỉ điểm A Long mới là hung thủ, bất kỳ ai đang hoạt động trong lĩnh vực chụp ảnh đều có thể vào viện tình nghi, còn có thể là một hung thủ hoàn hảo, Bá Đao chính là một minh chứng. Thêm vào đó, pháp y càng không tìm được dấu tích nào trên người các nạn nhân.
Vết tích Tiểu Cảnh để lại trên người hắn cũng đã bị hắn hủy hoại.
Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy bản thân quá nực cười khi ký một số biên bản trao trả quyền điều hành vụ án lại cho cảnh sát Anh Châu. Từng hứa trước lá cờ Tổ quốc, trước phù huy cảnh sát, vậy mà, hung thủ rõ ràng ngay trước mắt, đồng đội của mình có thể vì hắn mà rơi vào nguy hiểm mình đành nhún nhường hết lần này đến lần khác. Tạ Kỳ Ngôn siết mạnh tay mình thành nắm đấm.
Đúng lúc này, một cảnh viên lại chạy đến, hớt hải thông báo.
"Sếp Tạ! Sếp Phương bị tai nạn?" Giọng cảnh viên vẫn còn run run.
"Cái gì?" Tạ Kỳ Ngôn hoảng hốt hỏi lại.
"Sếp Phương đã được đưa vào viện, sếp Phương bị tai nạn trên đường đến cảnh cục. Xe va chạm với sếp Phương là xe của A Long."
"Hả?"
Ngay sau câu nói của cảnh viên, Tạ Kỳ Ngôn lập tức hiểu ra vấn đề. Phương Tư Nhã hiểu rõ chiếc xe của A Long là chìa khóa giúp phá giải vụ án. Nhưng họ không còn quyền hạn khám xét chính thức nếu không tìm ra được bước đột phá, họ không có lý do nào để lục soát xe của A Long cả.
Nhưng nếu có một vụ tai nạn bất ngờ xảy ra, theo trình tự cảnh sát, họ sẽ phải tiến hành kiểm tra cả hai chiếc xe bị tai nạn. Phương Tư Nhã rõ ràng hiểu được điều này khi ra tay lúc A Long hào hứng lái xe rời khỏi nhà, thời điểm hắn vừa được tha.
"Tư Nhã! Cậu điên rồi sao?" Tạ Kỳ Ngôn hờn trách Phương Tư Nhã hớt hải đến thăm người bạn của mình tại bệnh viện.
"Sao lại lao đầu vô xe hắn chứ?"
"Tôi không sao! Băng bó rồi, vết thương thường thôi, có thể xuất viện luôn."
"Cậu có phải liều mạng quá rồi không?" Tạ Kỳ Ngôn thở dài.
"Quan trọng là bây giờ có cớ khám xe hắn rồi." Phương Tư Nhã đầu vẫn đang bị băng quây kín, khuôn mặt vẫn hằn lên những vết xước đỏ nhưng trong ánh mắt lại rạng ngời như thể đã nhìn thấy một lối đi khoan thai trước mặt mình. Cô tin Tạ Kỳ Ngôn sẽ hiểu hành động của cô mà nhanh chóng hành động.
"Cái đồ khốn này." Tạ Kỳ Ngôn không kiềm nổi cảm xúc, đưa tay đánh nhẹ vào đôi vai đang được băng cố định của Phương Tư Nhã. Phương Tư Nhã phối hợp, cường điệu cơn đau của mình
"Đau!" Phương Tư Nhã suýt lên một tiếng, thật sự xem ra cái tên ranh ma này không phải là giả vờ.
"Xin lỗi!" Tạ Kỳ Ngôn ríu rít bày ra vẻ có lỗi khiến tâm tình của Phương Tư Nhã có đôi chút thả lỏng.
"Đâu phải lần đầu tôi bị thương. Lúc chúng ta làm nhiệm vụ, thương tích còn hơn thế này mà." Phương Tư Nhã ngoắc tay, báo hiệu không có vấn đề nghiêm trọng.
"Nhưng lần đó chỉ có mình cậu. Lần này, cậu muốn Tiểu Cảnh giết tôi à?" Tạ Kỳ Ngôn nhắc nhở Phương Tư Nhã hiện giờ không phải là người độc lai độc vãng, chính là đã có một người sẵn sàng bên cạnh chăm sóc.
"Em ấy không hung dữ thế đâu." Phương Tư Nhã xùy một tiếng, trong lòng đột nhiên nhớ đến chân mày cau lại của Tiểu Cảnh, chắc chắn em ấy sẽ càm ràm đấy. Cũng may, Tạ Kỳ Ngôn đã điều em ấy đi làm nhiệm vụ.
"Tư Nhã à! Tai nạn lần này dù thế nào cũng sẽ được điều tra. Nếu có dấu hiệu bất thường, cậu làm như vậy, cấp trên sẽ truy xét đó. Chưa kể nếu hắn làm ầm nói cậu cố tình gây chuyện, cậu sẽ gặp rắc rối."
"Tôi lường trước rồi, kỷ luật không sợ, đánh mất lão Bân mới sợ." Ánh mắt của Phương Tư Nhã đột ngột trở nên kiên định. Đó là ánh mắt Tạ Kỳ Ngôn từng nhìn thấy mỗi khi Phương Tư Nhã ra trận.
"Phương Tư Nhã." Tạ Kỳ Ngôn gằn giọng, giống như một lời nhắc nhở.
"Thật ra, cái xe mà tôi dùng có nhờ người quen xử lý ở phần thắng và bánh lái một chút, việc lệch tay lái chỉ là tai nạn dễ hiểu vì thắng xe có vấn đề, đời xe cũng khá cũ, tôi cũng cho là không rành đường rành xá Lam Châu, nếu có truy cứu cũng không phát hiện điều gì đặc biệt."
"Chẳng qua, hên một cái hắn xui thôi." Phương Tư Nhã nháy mắt tinh nghịch khiến Tạ Kỳ Ngôn cũng không biết nên phản ứng thế nào với sự thông minh một cách ngốc nghếch đến thế này.
"Cậu chơi lớn đến vậy à?" Tạ Kỳ Ngôn giả vờ trách cứ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!