Mấy ngày nay chạy đua với vụ án, càng để thời gian trôi đi, hung thủ có thể sẽ chạy mất, cả đội trọng án đều không về nhà. Phòng pháp y cũng liên tục sáng đèn.
Lúc này khi về cảnh cục, Tạ Kỳ Ngôn biết rằng Hàn Hân Đình vẫn còn đang nhốt mình trong phòng khám nghiệm.
Dù không thực sự yêu thích tính cách ương ngạnh của Hàn Hân Đình, cũng không chịu nổi sự cao ngạo, không hòa đồng của cô, nhưng Tạ Kỳ Ngôn biết rằng trong công việc Hàn Hân Đình tuyệt đối là người có năng lực và nhiệt huyết.
Sau khi gặp gỡ ở hiện trường, Tạ Kỳ Ngôn cũng đã kịp thời đọc qua tài liệu về Hàn Hân Đình. Rõ ràng cô không phải là một dạng pháp y tầm thường mà là một trong 10 pháp y xuất sắc nhất hiện tại của ngành.
Không chỉ xuất thân từ gia đình danh giá tại Thành Đô, cô còn từng học nhảy cấp, tốt nghiệp tiến sĩ với tuổi đời còn rất trẻ. Hơn nữa, cô còn tham gia công tác tại trụ sở cảnh sát ở Miami trong đội pháp y hình sự hơn 4 năm. Kinh nghiệm mà cô có vô cùng phong phú, xác người mà cô gặp không dưới 1000.
Tạ Kỳ Ngôn mỉm cười khi nhận ra đặc khu trưởng quả thật rất biết săn người tài. Men theo suy nghĩ, cô bước đến trước cửa phòng khám nghiệm, gõ cửa một hồi lâu thì Hàn Hân Đình mới cho phép vào.
"Có phát hiện gì không?"
"Điều tra được gì từ nhà của Triệu Tuấn Đường?"
"Có vẻ hắn không phải là hung thủ?"
"Sao lại nói vậy?"
"Có 3 điểm. Thứ nhất, chẳng phải cậu nói, hiện trường xuất hiện những dấu chân rất nông, có vẻ hung thủ mang giày có độn miếng lót, cho thấy hắn tương đối là người thấp bé, hoặc tự ti về chiều cao bản thân.
Triệu Tuấn Đường cao ráo, hơn 1 mét 7, phong thái rất hào sảng, giọng nói lớn, lại còn luôn trưng ra vẻ tự tin trước mặt người khác. Trong công việc, hắn cũng thuộc dạng có thành tích, thích thể hiện uy quyền. Điểm này không khớp."
"Thứ hai, hắn nói về Đào Tại Thường có tiếc nuối, nhưng lại không thể tiếp tục mối tình này, cả hai còn từng là tuổi trẻ của nhau. Hơn nữa, hắn bảo cô ấy gần đây có rất nhiều thay đổi, không phải cô gái kín đáo nhưng quyến rũ mà hắn từng biết. Hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa vì."
Tạ Kỳ Ngôn ngập ngừng khi thấy ánh mắt của Hàn Hân Đình hướng về phía cơ thể lạnh lẽo của nạn nhân mà tri điệu một cảm xúc xót xa.
"Vì sao?"
"Vì hắn có vợ và sắp có con rồi!"
"Thằng khốn!" Khi nghe thấy mấy chữ này, Hàn Hân Đình cảm giác nóng bừng, giận muốn phun thẳng mấy từ này lên người Triệu Tuấn Đường.
"Thế còn điểm nghi ngờ thứ 3?"
"Hắn không nhớ về chiếc nhẫn."
"Thật nực cười!"
Hàn Hân Đình nhắm mắt, thở phì một tiếng như cố nén cơn giận trong lòng mình. Cùng là phụ nữ, nhìn thấy cô ấy trơ lạnh nằm ở đây, oan tình chưa thể giải mà còn phát hiện ra trái tim đã từng trao cho một người đàn ông chẳng ra gì, hèn yếu đến độ vứt bỏ người con gái yêu mình phải loay hoay đi tìm sự chú ý.
Nếu Đào Tại Thường vì yêu người đàn ông này mà khiến cô gián tiếp bị hại, Hàn Hân Đình nghĩ đến lửa giận lại sục sôi hận không thể lột bỏ thân phận chấp pháp, chạy đến đánh cho hắn ta một trận.
Bỗng dưng cô nhớ mình là tiểu thư của Hàn gia, bên dưới có đầy người sai khiến, bên ngoài cũng tự tạo dựng thế lực riêng.
Xong việc, cô cũng sẽ cho người dạy hắn một bài học. Xưa đến nay, chỉ cần Hàn Hân Đình muốn, người chạy theo làm việc cho cô không hề thiếu.
Nghĩ đến, Hàn Hân Đình cong khóe môi đắc ý, Tạ Kỳ Ngôn đánh cô trở về bằng câu hỏi.
"Này! Cậu có nghĩ! Chúng ta đã bỏ sót điều gì không?"
"Những vết tích trên thi thể, tôi chắc chắn không bỏ sót. Chỉ có một cái, tôi mãi không thể giải thích được, là vì sao hung thủ lại trói nạn nhân vào bia mộ?"
"Cậu qua đây!" Nói rồi, Hàn Hân Đình kéo Kỳ Ngôn đến gần nạn nhân và chỉ ra những quan sát của mình.
Cô liên kết các đầu mối và xâu chuỗi thành một câu chuyện kể cho Tạ Kỳ Ngôn. Theo đó, hung thủ là một người không tự tin đứng trước mặt nạn nhân, vóc dáng thấp bé nên mới mang giày độn.
Hơn nữa, hắn có vẻ rất yêu thương nạn nhân, lúc giết người xong còn có cảm giác đau lòng vì Hàn Hân Đình phát hiện vết son quét từ miệng đến má như một cử chỉ vuốt v e âu yếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!