Trở về cảnh cục, họ mở cuộc họp để bàn luận về các manh mối có trong vụ án. Hàn Hân Đình lười nhác quăng người lên ghế làm việc của mình, ngáp một tiếng rồi nhắm mắt nhưng đôi tai tinh ranh vẫn lắng nghe rõ mồn một lời báo cáo của mọi người.
Tiểu Cảnh là người báo cáo trước.
"Sau khi điều tra lịch sử cuộc gọi. Ngày hôm đó, Đào Tại Thường chỉ liên lạc với 3 người là đồng nghiệp của cô ấy A Nhu, một người là nhân viên bán đồ lót rất quen thuộc muốn thông báo cho cô ấy về mẫu đồ lót mới, người còn lại là Triệu Tuấn Đường."
"Đã điều tra người này chưa?"
"Anh ta là trưởng phòng xuất khẩu trong công ty của Đào Tại Thường. Có điều Đào Tại Thường làm ở phòng hành chính B, cơ bản ngoài là đồng nghiệp cùng công ty thì cũng không thể có liên đới trong công việc."
"Còn tin tức của mọi người thế nào?"
"Sếp Tạ! Ở hiện trường không phát hiện nhẫn, chúng tôi đã lùng sục nhiều nơi vẫn không có tung tích. Có thể hung thủ đã mang đi hoặc có thể nạn nhân vốn không mang nhẫn ngày hôm đó."
"Ngoài ra, chúng tôi cũng đã cho người đi hỏi về thời niên thiếu của cô ấy vốn không quen biết nhiều bạn khác giới, mối quan hệ bạn bè không mấy ai thân, toàn bộ là bạn học không quá nhiều liên kết. Chỉ có duy nhất một lần trước khi tốt nghiệp, cô ấy cao hứng giới thiệu mình có quen một người bạn trai là đàn anh trong trường cũng là đội trưởng đội bóng rổ, tên là Triệu Tuấn Đường."
Hai mối nối đều dẫn về một cái tên, Tạ Kỳ Ngôn biết rằng mình không thể bỏ lỡ. Cô nhanh chóng cùng động đội đến nhà Triệu Tuấn Đường.
Trong lúc mọi người vội vàng chạy ra xe, Tạ Kỳ Ngôn toan rời cùng đoàn người nhưng bất giác lại nhớ ra Hàn Hân Đình đang ngồi đấy!
"Có đi cùng không?"
"Không! Muốn đi xem bây giờ nạn nhân muốn nói gì với tôi!"
Nói rồi! Hàn Hân Đình phất tay bảo Tiểu Ca không cần phải đi theo mình. Phong cách làm việc độc lai độc vãng của Hàn Hân Đình trước giờ nổi tiếng thế nào, Tiểu Ca cơ bản có nghe qua.
Ngoại trừ việc khám nghiệm thi thể, mỗi lúc cần tìm manh mối, Hàn Hân Đình sẽ khóa cửa nhốt chặt mình với nạn nhân, cùng họ trò chuyện thông qua các manh mối để lại trên cơ thể. Những lúc cần tập trung cao độ như thế, cô không tiếc đuổi người ra ngoài.
"Có gì báo ngay tôi biết!"
Tạ Kỳ Ngôn gật nhẹ đầu rồi nhanh chóng rời đi cùng đồng đội. Họ cần tranh thủ để truy tìm sự thật, để càng lâu, oan ức càng nhiều.
Trong phòng khám nghiệm, Hàn Hân Đình mặc vào chiếc áo khoác blouse màu xanh, găng tay kéo cao gọn gàng, cô tỉ mỉ đi đến gần Đào Tại Thường, giọng nói nhỏ nhẹ hoàn toàn thoát khỏi sự cao ngạo thường ngày.
"Chị à! Thật ra thì chị vì sao mà chết? Chị phải thành thật nói cho tôi biết."
"Hung thủ có phải là Triệu Tuấn Đường hay không?"
"Tại sao chị lại vá màng trinh, chị cảm thấy bản thân không trong sạch hay sao?"
"Hắn ta thích gái trinh à? Hay chị muốn giữ trái tim của ai sao?"
Vừa nói, ánh mắt của Hàn Hân Đình chầm chậm quan sát những vết thương đang xuất hiện trên người của Đào Tại Thường, trong đầu cũng xuất hiện những lý giải để tạo thành một câu chuyện liên quan đến Đào Tại Thường. Đúng lúc này, sự quan sát của cô rơi xuống khuôn mặt của nạn nhân. Cô với tay lấy kính lúp soi rõ.
Một vết mờ khớp với dấu ngón tay bắt đầu nổi lên mặt của Đào Tại Thường. Nhìn kỹ, đây là vệt son môi được kéo từ miệng của nạn nhân đến gần gò má. Hàn Hân Đình cau mày.
"Chị! Có phải hung thủ đã từng dằn co với chị? Ngược đãi chị? Hắn đã tức giận bóp mặt của chị và muốn xâm hại chị không? Hắn đã dùng ngón tay kéo son môi từ miệng lên đến gò má của chị?"
"Không đúng! Nếu dùng sức như vậy đường son từ miệng lên đến má sẽ hằn rõ. Hơn nữa, khi chị giãy giũa, dấu son này sẽ để lại vết hằn của ngón cái."
"Hắn là người có tình cảm với chị? Hắn vuốt v e khuôn mặt của chị sau khi chị chết? Hắn đau lòng sao?"
"Nhưng tại sao hắn lại không c**ng hi3p chị? Hắn sợ sao? Hắn không muốn l@m tình với chị hay hắn cảm thấy mình không thể l@m tình với chị?"
Hàn Hân Đình càng nghĩ càng cảm rơi vào trạng thái tập trung, cô nhắm mắt để cố gắng mường tượng một bức tranh hoàn chỉnh nhưng cô lắp thế nào vẫn không có đủ mảnh ghép để giải đáp những thắc mắc của mình.
Lúc này, ở nhà của Triệu Tuấn Đường, Tạ Kỳ Ngôn và lão Hổ cũng cảm thấy bản thân chịu những bất ngờ không kém.
Đón họ là một chàng thanh niên cao to, khuôn mặt sáng láng với cặp kính càng tôn lên vẻ ngoài tri thức của anh ta. Người đàn ông này chính là Triệu Tuấn Đường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!