Sau hơn 20 phút chạy xe, lão Bân và Tạ Kỳ Ngôn dừng chân trước căn biệt thự rộng lớn mang lối kiến trúc hiện đại.
Bao quát căn biệt thự được phủ khoát một lớp sơn trắng pha lẫn nâu, mọi thứ đều tuân thủ nghiêm ngặt theo phong cách trưởng giả sang trọng. Đằng sau lớp cổng sắt mạ vàng, khoảng sân trống vừa vặn phô diễn bức tượng lớn được đặt ở trung tâm của toàn bộ biệt thự. Mức độ đồ sộ của bức tượng này dù nhìn từ xa vài dặm cũng không khó để hình dung. Đó chính là tượng đúc bằng đồng toàn bộ chân dung của Lý Nghệ.
"Ông ta thực sự rất yêu bản thân đó!" Lão Bân đứng nhìn lên bức tượng cao tận 7 mét, giọng điệu cảm thán.
"Yêu bản thân cũng được, ông ta vẫn yêu con gái và gia đình mình là được." Tạ Kỳ Ngôn thờ ơ trả lời, cô có vẻ cũng quá quen với những kiểu trưởng giả như thế này.
"Xin chào! Chúng tôi là cảnh sát của đội trọng án Ưu Đạm, muốn gặp Lý tổng một lát." Lão Bân thoăn thoắt giơ thẻ cảnh sát, nhỏ giọng khi nhìn thấy cô hầu vừa trả lời họ qua màn hình thông báo khách đến.
"Xin chào hai vị, xin hai vị chờ một chút, tôi sẽ vào báo tin." Cô hầu lễ phép đáp lại nhưng không hề vội vàng mở cửa cho hai vị cảnh sát, sau đó, nhanh chóng chạy vào nhà.
"Nè! Cả mời chúng ta vào đợi cũng không sao? Coi thường chúng ta đến thế cơ à!"
"Không sao. Chỉ đến đây để làm nhiệm vụ, không cần câu nệ đâu." Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi quay trở lại vị trí xe hơi, thảnh thơi tựa vào thành cửa.
"Rõ! Sếp Tạ."
Hơn 10 phút sau, một người hậu cận trong Lý gia vội vã chạy ra đón tiếp Tạ Kỳ Ngôn và lão Bân, cẩn thận mời họ vào phòng khách ngồi đợi.
"Là hai vị sao? Đến đây có chuyện gì?" Lý Nghệ xuất hiện với bộ đồ pijama thoải mái nhưng vừa nhìn đã thấy rõ làm từ chất liệu cao cấp, tay cầm điếu thuốc đang cháy nửa. Dù ở trong nhà nhưng ông ta luôn ý thức rất cao về hình ảnh của mình, lão Bân nghĩ thầm mái tóc láng cóng của ông ta chắc phải độ mất gần một tiếng.
"Chúng tôi muốn hỏi một chút về Lý Giãn Kỳ." Tạ Kỳ Ngôn thành thục mở đầu câu chuyện.
"Hỏi chuyện sao? Con gái của tôi chết rồi. Là do một đứa ất ơ đẩy xuống, cảnh sát các người không chịu kết án, cả xác con tôi cũng không cho tôi nhận, chạy đến đây hỏi chuyện sao?" Lý Nghệ mất kiên nhẫn, dần dần bộc lộ sự tức giận của mình với Tạ Kỳ Ngôn.
"Vì vẫn còn một số nghi điểm nên chúng tôi không thể vội vàng. Nhưng tôi tin, tôi có thể cho ông một câu trả lời thỏa đáng về cái chết của con gái mình."
"Thỏa đáng! Như thế nào là thỏa đáng."
"Là mấy người mổ xẻ con gái tôi ra, công bố nó bị bạn học đẩy xuống từ sân thượng, nói với cả thiên hạ này con gái của Lý Nghệ là nạn nhân của bạo hành học đường sao? Nói nó đi học bị người khác đẩy xuống vì xung đột cá nhân sao? Mặt mũi của tôi sẽ như thế nào?"
"Lý tổng à, tôi nghĩ thay vì tra hỏi chúng tôi, chi bằng hãy giúp tôi mau chóng phá vụ án này, cho con gái ông, cho ông một sự công bằng. Nếu mọi thứ xuất phát từ sự cố chấp của cảnh sát chúng tôi, tôi nhất định sẽ gửi đến ông một lời xin lỗi."
"Được! Tôi cũng muốn nghe xem nhận lời xin lỗi của người nhà Tạ gia cảm giác sẽ như thế nào." Lý Nghệ khiêu khích, nở ra một nụ cười nửa bỡn cợt nửa hài lòng nhìn xoáy vào Tạ Kỳ Ngôn. Lão Bân bên cạnh cũng không hiểu vì sao những người có tiền đều thích nhìn thấy kẻ khác cầu lụy mình.
"Bình thường Giãn Kỳ ở nhà là cô bé như thế nào? Cô bé có thường nói gì với ông về chuyện ở trường không?"
"Nó có thể như thế nào chứ, chắc chắn là một đứa trẻ ngoan rồi, tôi chẳng thấy nó tụ tập làm gì cả. Với tôi có rất nhiều việc cần phải làm, sao tôi có thể dành hết thời gian cho nó được chứ."
Vốn đã biết rõ câu trả lời từ Lý Nghệ nhưng cả Tạ Kỳ Ngôn và lão Bân đều không tránh khỏi thở dài.
"Còn bạn bè thì sao? Có ai lui tới đây không?"
"Bạn bè sao? Tất nhiên phải là những đứa trẻ thượng lưu rồi, chỉ có những đứa trẻ đấy mới có thể chơi cùng với con gái tôi được."
"Còn chuyện có lui tới hay không, tôi cũng không rõ nữa, tôi có nghe nói chúng có làm tiệc sinh nhật ở nhà, tôi nghĩ vợ tôi sẽ có hình."
"Vậy ông có phát hiện bất kỳ một biểu hiện lạ hay vết thương nào trên người của con bé không?"
"Mấy người hỏi vậy là sao?"
"Chúng tôi chỉ là hỏi theo trình tự thôi, không có gì nghiêm trọng." Tạ Kỳ Ngôn bình tỉnh đáp trả.
"Này, tôi chẳng thấy các người nói chuyện gì nên chuyện gì cả. Thật sự là các người đang muốn cái gì chứ?" Lý Nghệ gằn giọng, ánh mắt dò xét ném thẳng về phía cảnh sát. Lão Bân nhận ra sự kiên nhẫn đến từ ông ta trái ngược hoàn toàn với bức tượng phô trương đặt chễm chệ ở khu vực sân lớn, chính là nhỏ bé đến không ngờ.
"Tôi chỉ muốn biết... ông có thực sự thương con gái mình không?" Tạ Kỳ Ngôn đáp trả, một nhát búa đánh trượt lên vai của Lý Nghệ, dù không có sức công phá đủ lớn nhưng tuyệt đối làm ông ta bị thương.
Lý Nghệ bất giác bị Tạ Kỳ Ngôn đánh trả mà trở tay không kịp, nét mặt lập tức biến sắc khiến lão Bân nhìn thấy cũng rất hả hê. Đúng lúc này, vợ của Lý Nghệ thình lình xuất hiện và giải vây cho chồng mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!