Chương 45: Cháu gái tạ kỳ ngôn

"Nào nhanh tính tiền đi!"

Nhóm bạn nữ 3 người bước đến quầy thanh toán với thái độ ngông nghênh. Mặc kệ ánh mắt thờ ở của người bán hàng, nhóm bạn nữ vẫn không ngừng buông ra thái độ công kích. Tiếng rầm của bao thuốc lá đập xuống cùng tiếng va chạm của những lon bia cũng đồng loạt vang lên.

Nhưng đứng trước những ánh mắt châm chọc đó, Mỹ An vẫn giữ thái độ thản nhiên như điều đó đã xảy ra rất nhiều lần trong đời mình. Vì mỗi lần như thế, cô cũng không hề có lựa chọn nào khác ngoài đón nhận.

"Các cậu chưa đủ tuổi, tôi không thể bán thuốc lá cho các cậu được."

Mỹ An ở trường là cán bộ mẫn cán, khi đi làm là nhân viên gương mẫu. Ở nơi đâu, cô luôn ý thức được mỗi việc làm không phải phép đều sẽ dẫn mình đến hậu quả, nhất là khi cô còn chẳng có một ai chống đỡ phía sau. Hơn nữa, đây là công việc làm thêm duy nhất mà cô vất vả lắm mới kiếm được để trang trải cho khoản sinh hoạt cá nhân, phụ giúp bố mình. Việc bán rượu và thuốc lá cho trẻ vị thành niên không chỉ khiến cô có nguy cơ mất việc mà có thể bị truy tố.

"Rượu không bán, thuốc lá không bán, mày chê tiền hay là chê bọn tao."

"Tôi xin lỗi, đây là quy định. Mọi người muốn mua thì phải có giấy chứng minh."

Dứt lời, một tiếng vỗ tay giòn giã vang lên từ phía sau đám nữ sinh, mọi người cũng ý thức mà nhanh lùi lại để nhường đường cho người nãy giờ vẫn đứng ở phía sau bọn họ. Không cần thấy, nghe giọng thôi cũng biết là Lý Giãn Kỳ.

"Hà Mỹ An, mày thực sự giỏi quá rồi. Ở trường nghiêm chỉnh kỷ luật, ở đây lại nói đến quy định."

"Thời gian qua tao để yên cho mày nên mày mới quên sự hiện diện của tao rồi phải không?"

Lý Giãn Kỳ khẳng khái bước lên, toàn bộ thái độ thù địch găm thẳng lên người của Mỹ An.

Cô ta không sợ ở đây có camera quay lại sao? Không sợ nơi đông người hay sao? Đây đâu phải là Gia Nghê mà Lý Giãn Kỳ sẽ có vỏ bọc nữ sinh che đậy. Nhưng điều đó cũng không lớn bằng chiếc khiên chắn mang tên Lý Hoạch. Thanh thế của một trong mười người giàu nhất Tô Hàn cùng mối quan hệ giữa bố cô và quan chức lãnh đạo tại Thành Đô chính là một nơi dung dưỡng tính cách ngang ngạnh của Lý Giãn Kỳ.

"Lý Giãn Kỳ ở đây không phải là trường học, tao không phải là bạn học của mày, ở ngoài càng không phải là bạn thân, không hề có quan hệ thân thiết để nhớ sự hiện diện của nhau cả."

"Nếu muốn mua đồ, cứ thuận mua vừa bán. Nếu muốn mua rượu và thuốc cần phải có giấy chứng minh."

Lý Giãn Kỳ cảm thấy mình như đang bị sự cứng đầu của Mỹ An trêu tức. Hành động không chịu nhún nhường của Mỹ An chính là không cho Giãn Kỳ mặt mũi trước đám thân cận của mình.

"Giấy thì tao không có để đưa, nhưng tao sẽ chứng minh cho mày thấy không nên nói nhiều như vậy trước mặt tao."

Vừa dứt câu, Lý Giãn Kỳ hung hăng công kích Mỹ An khi nắm chặt lấy cổ áo cô rồi nhanh tay làm động tác kéo đối phương về phía mình và đẩy mạnh Mỹ An ra.

Mỹ An bị toàn sức công kích, thế không kịp trụ mà ngã xuống sàn, lưng đập vào đám hàng phía sau khiến cho phần hàng trưng bày tại quầy bị đổ rạp xuống. Đám người Giãn Kỳ thấy thế mới cười hả hê.

Phần lưng tiếp xúc lớn nên Mỹ An khó tránh khỏi cơn đau, nhưng lần nào bị đánh đều đã quen dùng thêm một chút sức để đứng lên, không muốn lòng tự trọng của mình rơi xuống. Với Mỹ An, có bị đánh thì cũng phải tìm cách đứng lên. Lần này cũng vậy.

Đúng lúc Giãn Kỳ muốn thừa thế làm khó, một tiếng nói vang lên từ bên ngoài cửa.

"Thế cảnh sát yêu cầu thì có nên lấy giấy chứng minh ra không?"

Im ắng quan sát, lúc này, Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã mới bước gần đến đám nữ sinh khi câu chuyện đang đến lúc cao trào, tiện thể cũng nghe được sự phách lối của Lý Giãn Kỳ.

"Cái gì chứ, tụi cháu chỉ đến mua đồ thôi mà!" Một người trong bọn nhận ra Phương Tư Nhã chính là vị cảnh sát gần đây xuất hiện ở Gia Nghê để hỗ trợ học sinh.

"Mua đồ mà phải đẩy người khác thế à?"

"Đây chẳng phải mua rượu sao? Mấy đứa mua rượu sao?" Phương Tư Nhã nhanh mắt đưa tay chỉ vào đám bia trên quầy.

"Mau lấy giấy chứng minh ra!"

Mỹ An lúc này cảm giác được sự bảo vệ của hai người lớn mới dần lấy lại được bình tĩnh. Nhưng cũng lo lắng hai người lớn này sẽ quyết làm ra lẽ đến cùng, tuyệt đối sẽ đẩy sự việc càng đi càng xa.

Ở đây có thể chống chọi nhưng còn ở trường thì sao? Lý Giãn Kỳ không phải là một người nói muốn đụng là đụng. Bố cô ta còn nằm trong nhóm 10 người giàu có ở Tô Hàn. Nếu làm to chuyện chính là châu chấu đá xe.

Mỹ An vừa nghĩ vừa siết chặt nắm tay để nén đi tủi hờn đàn bùng cháy trong lòng.

"Dạ mấy bạn này đến đây mua đồ không có, họ không mua rượu đâu ạ. Họ là bạn cùng trường với cháu, nên có đùa hơi quá trớn." Mỹ An cố giữ vẻ bình tĩnh, lên tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!