Gần đây, tình hình trộm cắp trong học đường bất ngờ gia tăng khiến trị an ở các trường học trở thành trọng điểm. Không những thế, Tô Hàn lại bất thình lình xuất hiện một nhóm thanh thiếu niên ăn không ngồi rồi, thường xuyên làm khách của cảnh cục Ưu Đàm. Hầu hết bọn chúng đều là những thiếu niên không nghề ngỗng, bỏ học từ vài tháng nay, chọn tụ tập trước cổng trường và chặn đường các học sinh ở Gia Nghê.
Điều này khiến học sinh lẫn phụ huynh đều rất lo lắng. Họ cho rằng môi trường học tập của con mình không được đảm bảo nên quyết định gây áp lực với trường học và cảnh sát Tô Hàn. Nhận lệnh từ Mã Cảnh Hào, Lâm Chính biết mình cũng không thể đứng ngoài cuộc.
Lâm Chính chăm chỉ điều động cả cảnh cục Ưu Đàm tham gia công tác tuyên truyền an ninh, tổ chức các lớp võ tự vệ trực tiếp tại trường, tư vấn những phương thức phòng vệ dành cho học sinh và kết hợp cùng ban lãnh đạo các trường để xây dựng đường dây nóng dành riêng cho các cuộc gọi khẩn cấp từ học sinh. Thí điểm đầu tiên chính là lấy Gia Nghê làm tâm.
Vì phát pháo mở đường dành cho chiến dịch này, ngay cả đội trọng án cũng không tránh được trách nhiệm.
"Sao chứ? Tuyên truyền sao?" Tạ Kỳ Ngôn nhìn cục trưởng Lâm với ánh mắt hoang mang.
"Dạo gần đây, chẳng phải đội trọng án cũng không có nhiều chuyện để làm sao?"
"Chiến dịch cảnh dân hợp tác này là do đặc khu trưởng phát động, cháu biết chúng ta không đứng ngoài cuộc được mà."
Biết cục trưởng Lâm nhiều năm như vậy, trước thái độ cứng rắn và nghiêm túc của Lâm Chính, Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ nhiệm vụ cảnh dân lần này không thể thoái thác.
"Cháu cần phải làm gì?"
"Ngoài việc chúng ta có những lớp hỗ trợ về võ tự vệ cơ bản cho học sinh, chú muốn cháu phân phó mọi người tham gia tư vấn phương thức phòng vệ, kiểm soát các đường dây nóng hỗ trợ học sinh và bổ sung tâm lý phòng vệ cho các học sinh."
"Thời gian gần đây, ngoài sự quậy phá của bọn thiếu niên hay việc trộm cắp vặt vãnh, góc khuất liên quan đến các tờ đơn tố cáo liên quan đến quấy rối và bạo lực học đường trong đám học sinh ở Gia Nghê cũng âm ỉ phát triển nhưng có phong thanh là nhà trường làm ngơ chuyện đó, chú muốn xem có thật hay không."
"Nên cháu cứ xem như lần này là một công đôi việc."
"Chú muốn cháu điều tra thêm chuyện bạo hành ở Gia Nghê sao?"
"Phải!"
Dứt lời, Lâm Chính từ tốn kéo ngăn tủ của mình rồi lấy ra tập hồ sơ, ông trầm ngâm một lúc rồi đưa về phía Tạ Kỳ Ngôn. Trong tập hồ sơ không có nhiều chi tiết, chỉ vỏn vẹn những dòng nghệch ngoạc từ lá thư của một phụ huynh và lời vắn của một giáo viên chủ nhiệm trong trường.
"Cháu hiểu rồi, sẽ ra sức phối hợp."
"Tạ Kỳ Ngôn! Nhiệm vụ lần này, chú muốn cháu làm cho đẹp mắt một chút!" Tâm và tư của Lâm Chính đều dồn hết vào biểu cảm nghiêm túc khi nói câu này.
"Chú à!" Tạ Kỳ Ngôn gằn giọng.
"Để có thể được mọi người nhìn nhận, phá án giỏi, kiên trì chính trực vẫn là chưa đủ. Cháu cần phải thể hiện bản thân cũng lo nỗi lo của nhân dân, việc cháu năng nổ trong dự án lần này, sẽ có lợi cho việc thăng chức của cháu về sau."
"Nhưng cháu không quan tâm chuyện thăng chức, chú biết mà."
"Ngôn Ngôn à!"
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng trở nên trầm tư.
"Có điều này cháu cần phải biết có những vụ án nếu cháu muốn đích thân chạm vào, đều tùy thuộc vào chức vị."
Lâm Chính lời ít ý nhiều, ông tin rằng với đầu óc của Tạ Kỳ Ngôn sẽ hiểu rõ lời nói này của mình. Tạ Kỳ Ngôn không thích thú gì những chiến dịch cảnh dân bề nổi như thế này.
Tuy nhiên, cảnh sát trong thời đại này đúng là không thể mãi chỉ là người hùng thầm lặng, chăm chăm phá án, chuyện tuyên truyền hình ảnh cũng rất quan trọng nhằm xầy dựng lòng tin cho người dân, thắt chặt quan hệ và nâng cao chất lượng trị an. Đây cũng là điều giúp đặc khu Tô Hàn giữ vững oai phong trong các cuộc họp lãnh đạo.
Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ nên cũng nhanh chóng triển khai cho cảnh cục, ngoại trừ trưởng khoa Hàn, ai cũng phải tham gia. Điều này khiến Phương Tư Nhã không tiếc lời trêu chọc.
"Này, cậu là người rõ ràng nên thiên vị cũng rõ ràng thế à?"
Tạ Kỳ Ngôn chậm chạp phản ứng, quay mắt sang dò xét thái độ của Phương Tư Nhã nhưng vẫn không thèm đáp trả khiến Phương Tư Nhã được nước lấn tới.
"Tuyên truyền cảnh dân là nhiệm vụ của cảnh cục, cậu phân phó cho mọi người nhưng lại để yên cho Hàn Hân Đình."
"Tạ Kỳ Ngôn! Tôi tự hỏi có phải cậu si mê người ta đến nỗi muốn cưng người ta từng li từng tí như vậy không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!