Chương 43: Muốn cậu gọi tên lúc siết drap giường

Trôi qua mấy ngày kèn cựa, Tạ Kỳ Ngôn cũng phải tất bật chuẩn bị cho ngày tham dự tiệc lãnh đạo cùng cục trưởng Lâm. Ngay từ sớm, cô đã ở trong phòng cục trưởng để thực hiện báo cáo và lắng nghe cẩn thận căn dặn trước khi đến buổi họp mặt quan trọng tại Thành Đô.

Với cục trưởng Lâm, đây không chỉ là buổi họp với cấp lãnh đạo mà còn là dịp để ông đường đường chính chính giới thiệu về Tạ Kỳ Ngôn. Hơn nữa, với chiến tích ở Lam Châu và thân phận của cô ấy, sự gặp gỡ này với giới quan chức Anh Châu cực kỳ có lợi cho chuyện thăng tiến của Tạ Kỳ Ngôn. Đặc khu trưởng Mã Cảnh Hào và Lâm Chính cũng đã bàn luận sẽ hết mình đôn đốc để nhường mọi sự chú ý cho Tạ Kỳ Ngôn.

Với kinh nghiệm lăn lộn trong ngành cảnh sát, cũng từng nắm giữ vai trò trọng yếu ở Thành Đô, Phương Tư Nhã hiểu rõ mong muốn này của cục trưởng Lâm khi bằng mọi giá bắt ép Tạ Kỳ Ngôn tạm giao việc quản lý cảnh cục lại cho mình.

"Hôm nay có báo cáo gì, mọi người cứ gửi tôi xem qua." Phương Tư Nhã thể hiện giọng nghiêm túc.

"Tạ Kỳ Ngôn đâu?" Hàn Hân Đình thắc mắc, đi đến bàn làm việc của Phương Tư Nhã, lúc này đã không thể nhịn nổi tò mò khi không thấy sự xuất hiện của Tạ Kỳ Ngôn từ sáng đến giờ.

"Cậu ấy không nói với cô à? Cậu ấy phải lên thành phố trung tâm họp với lãnh đạo cùng cục trưởng. Công vụ ở đây, tạm thời do tôi quản." Phương Tư Nhã thẳng thắn.

"Đến khi nào?" Hàn Hân Đình chỏng chơ.

"Hơn một tuần."

"Lâu như vậy à?" Giọng nói nhỏ mang một chút tiếc nuối, Phương Tư Nhã cũng rất nhanh chóng bắt được đôi mắt ánh lên sự buồn bã của Hàn Hân Đình.

"Không nỡ xa à?" Phương Tư Nhã tinh ranh hỏi.

"Cậu từ bao giờ cũng nói chuyện nhàm chán như Tạ Kỳ Ngôn vậy?"

Dứt lời, Hàn Hân Đình hừ lạnh một tiếng rồi quay về chỗ làm việc của mình. Cô chờ đợi một lúc chưa thấy Tạ Kỳ Ngôn ra ngoài, còn người ở cảnh cục lại bận rộn với các công vụ hằng ngày nên đều đã ra ngoài. Trong phòng trọng án cũng chỉ còn mỗi Tiểu Cảnh cũng bị cô đuổi khéo ra ngoài, Hàn Hân Đình mới dám lấy món ăn mà mình vừa đặt và được thuộc hạ đem đến, bí mật để lên bàn làm việc cũa Tạ Kỳ Ngôn.

Lần này để tránh bị người khác giành lấy sự chú ý, Hàn Hân Đình còn tỉ mỉ viết một tờ giấy với vỏn vẹn hai chữ "ăn ngon" kẹp bên dưới hộp viết của Tạ Kỳ Ngôn.

Dẫu sao, ở cuộc họp lãnh đạo cần phải uống rượu, Hàn Hân Đình lo sợ tình trạng dạ dày của Tạ Kỳ Ngôn không tốt, nếu phải liên tục nạp rượu chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Hàn Hân Đình là pháp y nhưng cô cũng từng có nhiều cơ hội thay gia đình họ Hàn bàn chuyện làm ăn với những quan chức lãnh đạo, khoản tiếp rượu cô biết Tạ Kỳ Ngôn sẽ không thể hoàn toàn từ chối. Hơn nữa, ý đồ của Lâm Chính rất rõ, bắt ép Tạ Kỳ Ngôn đi chuyến này chính là chuyện lên chức.

Nếu Tạ Kỳ Ngôn không ăn một ít lót dạ, cô sợ Tạ Kỳ Ngôn sẽ bị tái phát những cơn đau mà khi đó cô lại không có ở bên cạnh chăm sóc. Lúc đặt hộp đồ ăn vặt lên bàn Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình bất chợt thở dài kèm những nỗi lo lắng theo đó mà phát ra thành tiếng.

Đúng như Hàn Hân Đình lo lắng, vừa từ Tô Hàn đến thành phố, Tạ Kỳ Ngôn gần như không có thời gian nghỉ. Sau khi cất đồ dùng, cô cùng Lâm Chính đến buổi họp lãnh đạo để bàn luận về việc phát triển mô hình trị an cho đặc khu Tô Hàn, đồng thời, nhờ những thành tích gần đây của cảnh cục Ưu Đàm, một số dự án liên quan đến đầu tư kinh tế và mở rộng nguồn lực cho cảnh sát cũng được bàn luận một cách cởi mở.

Thành ra, vừa mới đặt chân đến Anh Châu mà Lâm Chính cùng Tạ Kỳ Ngôn phải tham gia cuộc họp đến tận chiều tối. Sau đó, cả nhóm lại hứng khởi đặt bàn tẩy trần cho khách ở Tô Hàn ghé đến. Tạ Kỳ Ngôn cũng không thể từ chối.

Thật may! Nếu không có bữa ăn mà Hàn Hân Đình chuẩn bị, Tạ Kỳ Ngôn cũng không chống đỡ nổi liên tiếp mấy ly rượu mời.

"Đây chính là Tạ Kỳ Ngôn, Tạ đội trưởng đội trọng án của cảnh cục Ưu Đàm mà ông đã nhắc tới sao?" Một viên chức họ Khổng vừa nhấp ngụm rượu vừa đưa ánh mắt dò xét về phía Tạ Kỳ Ngôn.

"Dạ vâng! Chào ngài." Tạ Kỳ Ngôn cúi đầu lễ phép.

"Chà! Là con gái sao. Trông còn mong manh như vậy nữa."

"Thật nhìn không ra đó!"

"Nghe nói cô vừa giúp Lam Châu phá được án lớn, còn là dạng sát thủ hàng loạt?" Một người khác nhanh nhảu chen vào câu chuyện.

"Là công sức của các anh em trong đội, chúng tôi chỉ cố gắng để làm hết sức thôi." Tạ Kỳ Ngôn vẫn giữ thái độ chậm rãi và ý tứ.

"Gần đây, nghe tin đồn ở Lam Châu, sếp Tạ đây là người nhà của Tạ lão gia, cùng là họ Tạ, không biết có phải không?"

"Cùng là họ Tạ nhưng không có quan hệ."

"Sếp Tạ đây là một trong những tinh anh của cảnh cục chúng tôi, cũng từng có thành tích nổi bật tại trường cảnh sát." Lâm Chính tranh thủ .

"Từ ngày có Tạ Kỳ Ngôn dẫn dắt đội trọng án, tình hình an ninh ở Tô Hàn được cải thiện rất nhiều. Tôi đây cũng rảnh chân, rảnh tay, mới có có thêm thời gian luyện cờ đó chứ."

Câu nói của Lâm Chính khiến cả đám người toàn những tên đàn ông trung niên, giấu mình trong những bộ đồ vest trang trọng đã được nới lỏng cà

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!