Chương 39: Phiên bản săn mồi của hàn hân đình

Chiến tích ở Lam Châu khiến cục trưởng Lâm và đặc khu trưởng Mã cảm thấy rất nở mặt, nở mày, tiếng nói trên bàn đàm phán của các lãnh đạo Anh Châu cũng vì hậu thuẫn mạnh mẽ này mà trở nên có sức nặng đáng kể. Nhờ vậy, họ cũng bỏ qua chuyện Tạ Kỳ Ngôn tự tung tự tác thay mặt cảnh sát xin lỗi người nhà.

Lãnh đạo Anh Châu có ý muốn cấp bằng khen cho cảnh cục Ưu Đàm và đích thân viết lời khen tặng cho các trinh sát được điều phái đến Lam Châu lần này. Thế nhưng, Tạ Kỳ Ngôn đã nhanh chóng trao đổi lời khen này thành một lời đề nghị về việc phân bổ thêm nhân sự tại Lam Châu, đồng thời, củng cố phòng pháp y để tránh những trường hợp đáng tiếc xảy đến.

Lời đề nghị được Tạ Kỳ Ngôn gửi trực tiếp đến cấp lãnh đạo nên Lâm Chính không thể phản đối. Dựa vào cơ sở điều tra, cục cảnh sát thông báo với Trương Kiến Quốc về cải tổ nhân sự tại sở cảnh sát Lam Châu. Quả thật là một dấu hiệu tốt.

Nhìn thấy sở cảnh sát cũng đang chờ đón sự đổi thay mới, nhóm Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình, Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh cũng nhanh chóng tạm biệt Trương Kiến Quốc để trở lại đặc khu Tô Hàn theo lệnh điều động của cục trưởng Lâm.

Trên xe Tạ Kỳ Ngôn ngồi ở ghế phụ cùng với Phương Tư Nhã, Tiểu Cảnh ngồi băng ghế sau cùng Hàn Hân Đình. Ở khoảnh khắc không ai để ý này, Hàn Hân Đình mới cảm thấy thoải mái nhìn Tạ Kỳ Ngôn, chốc chốc lại buông tiếng thở dài rồi lại không thể rời mắt khỏi trước vẻ mặt trầm ngâm của Tạ Kỳ Ngôn.

Đến khi Tạ Kỳ Ngôn bất giác nhìn vào kính sau, bắt lấy đôi mắt màu nâu trầm đang quấn lấy thân ảnh của mình. Cuộc trò chuyện cùng với Phí Quốc Cơ ở trại giam hôm đó, cũng rất nhanh ùa về trong đầu Tạ Kỳ Ngôn.

"Tôi nói chuyện với ông một chút được không?"

Tạ Kỳ Ngôn đã một mình đến gặp Phí Quốc Cơ sau khi thuộc hạ A Chính của mình gửi cho cô tài liệu liên quan đến Hạ Chi Dao.

"Về điều gì?"

Phí Quốc Cơ vẫn thể hiện một sự nhàn nhạt, không nóng vội, cũng không hốt hoảng trước câu hỏi của Tạ Kỳ Ngôn.

"Về Hạ Chi Dao!" Tạ Kỳ Ngôn biết rõ vì sao Hàn Hân Đình lại mạo hiểm đích thân đến tìm Phí Quốc Cơ, hơn nữa, trong tài liệu mà cô tìm được, có điểm trùng khớp rằng gia đình của Hạ Chi Dao rất thân với Phí Quốc Cơ khi còn ở Anh Châu.

"Tôi không có gì để nói." Thật ra, ông biết rõ cái tên này.

"Ông không muốn biết vì sao cậu ấy lại bị hãm hại tàn nhẫn như thế à?"

"Mấy người thì có thể điều tra được điều gì?" Sự thất vọng nặng nề về năng lực cảnh sát khiến Phí Quốc Cơ sẵn sàng phớt lờ những lời nói đầy sự nhiệt tình, hay một câu dẫn dụ bọc đường bằng chính nghĩa.

"Ông không tin cảnh sát chúng tôi à?"

"Niềm tin đó đã chết từ nhiều năm trước rồi!"

"Tôi không biết ông có tin tôi không nhưng tôi muốn lật lại vụ án năm đó, tôi muốn trả lại cho cậu ấy sự thật."

"Bằng năng lực cô khi cô lại nhất quyết tống tôi vào tù sao?"

"Bằng sự kiên trì."

Câu nói này làm ông nhớ lại thời điểm Hạ Chi Dao hồ hởi nói với ông rằng cô bé sẽ không lắng nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ theo đuổi ngành kinh tế mà trở thành một bác sĩ. Ông ấy từng hỏi Hạ Chi Dao rằng bằng cách nào cô bé nghĩ mình có thể đi mà không cần sự ủng hộ của bố mẹ, Hạ Chi Dao rất khẳng khái đáp bằng sự kiên trì hệt như lần đầu tiên cô bé nói muốn kết bạn với ông.

Lâu như vậy, ông mới gặp một người nói với ông câu nói này bằng ánh mắt chân thành đó và sắc mặt nghiêm túc đó.

"Hôm đó, tầm đầu tháng 12, con bé nói với tôi muốn tranh thủ lên Thành Đô để hoàn tất các thủ tục cần thiết để có thể chuẩn bị tư liệu cho chuyện xin học bổng trường Y, nó muốn nhờ tôi tìm cách giúp thêm ít việc để có thể gom đủ tiền để mua vé và mua quà."

"Con bé bảo muốn dùng làm quà tỏ tình, con bé biết người con bé thích là một người giàu có, cái gì cũng không thiếu, con bé không có gì quý giá, chỉ có một câu trả lời. Con bé muốn sau khi trở về từ Thành Đô, vào ngày sinh nhật của người đó, sẽ ngỏ lời với một món quà mà con bé mang từ Thành Đô về."

"Tôi vẫn còn nhớ khuôn mặt háo hức đó. Con bé háo hức tới nỗi con bé đã liên lạc với tôi ngay khi tìm được món quà, tôi nhớ con bé nói là một hộp nhạc làm bằng gỗ có bài hát mà người đó thích."

"Tôi nhớ con bé có nhờ tôi đón ở ga tàu. Nhưng ngày đó, tôi không thể đến cũng không biết đó là lần cuối được gặp con bé."

Hôm đó, sau khi rời khỏi ga tàu, Hạ Chi Dao nhận lời nhờ cậy của Hàn Hân Đình mà đi lấy một cuốn sách từ một vị giáo sư mà Hàn Hân Đình có dịp gặp. Trên đường đi, Hạ Chi Dao bị sát hại.

Hàn Hân Đình có lẽ đã được nghe câu chuyện đó từ Phí Quốc Cơ. Việc cô ấy không xuống tay trừ khử ông ta mà chỉ làm cho ông bị thương, điều đó chứng tỏ Hàn Hân Đình chỉ trách việc Phí Quốc Cơ thất hứa, nếu ông đến có lẽ mọi chuyện đã khác đi. Vừa nghĩ đến, Tạ Kỳ Ngôn đưa mắt nhìn lại kính sau, Hàn Hân Đình đã mệt mỏi thiếp đi.

"Sếp à! Chuyện tôi bị tấn công, tôi không muốn truy cứu."

"Dẫu sao tôi cũng là một kẻ không ra gì, cứ coi như bị trả thù, gánh thêm một tội mình không làm, cũng không sao."

Tạ Kỳ Ngôn đã gật đầu đồng ý với lời nói này nên khi viết báo cáo, cô đã không đề cập chi tiết chuyện Phí Quốc Cơ bị tấn công, đồng thời cũng cố gắng tìm lời giải thích với Phương Tư Nhã rằng cô không có tung tích của những người áo đen đó, hơn nữa, Phí Quốc Cơ chỉ khai nhận là kẻ thù của mình và không muốn tiếp tục truy cứu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!