Từ sớm Tạ Kỳ Ngôn và Hàn Hân Đình đã có mặt tại sở cảnh sát để thay ca cho Phương Tư Nhã và Tiểu Cảnh. Việc thu thập và viết báo để giúp vụ án tạo thành tính liên kết đã mất rất nhiều công sức. Họ có rất nhiều bằng chứng nhưng đều rất rời rạc.
Hiện tại, hầu như việc phán đoán hung thủ là Phí Quốc Cơ đều chỉ dựa vào sự tương đồng của các thông tin trong quá trình so sánh hồ sơ mà họ thu thập. Mặt khác, khi tiến hành lục soát nhà của Phí Quốc Cơ, cảnh sát còn tìm thấy những dụng cụ sửa chữa cơ bản. Tất cả chúng đều trùng khớp với các vật dụng mà pháp y báo cáo.
Cảnh sát còn tìm thấy được ống tiêm trong nhà của Phí Quốc Cơ nhưng các ống tiêm này lại được trưng dụng trong việc bơm nhớt vào các khe hở. Phí Quốc Cơ là người sửa chữa, chuyện ông thích tái chế các dụng cụ để phục vụ công việc thuận tiện không có việc gì xa lạ. Nhưng, với quá khứ đã từng làm tại nhà máy sản xuất dụng cụ y tế, không tránh khỏi việc khiến cảnh sát nghi ngờ ông là người hiểu rõ cách dùng kim tiêm.
Dù có không ít các bằng chứng mạnh mẽ củng cố nghi ngờ của cảnh sát, từ ống nhựa, khăn lau, dây thừng, ống tiêm, nhưng cảnh sát không tìm thấy dấu hiệu của các chất chế tạo nên thuốc kích d*c hay lọ thuốc nào còn dư.
Nói Phí Quốc Cơ là hung thủ thật ra vẫn còn quá sớm. Tạ Kỳ Ngôn không dám vội vàng khẳng định, vẫn cần phải hỏi chuyện hắn ta.
"Pháp y Hàn, chị đến thì hay quá, em có cái này muốn cho chị xem."
Nhìn thấy Hàn Hân Đình tại sở, Thiểu Phong mừng rỡ chạy đến mang theo bản báo cáo pháp y của mình cho Hàn Hân Đình. Anh chàng hào hứng chờ đợi một lời khen.
"Vào phòng khám nghiệm đi! Chúng ta làm lại một lượt tổng quan." Hàn Hân Đình tinh ý nhận ra ánh mắt mong chờ sự tán thưởng của Thiểu Phong, nhưng cô lại cố gắng phớt lờ. Làm pháp y, việc đầu tiên chính là không được kiêu ngạo.
"Tạ Kỳ Ngôn! Tôi sẽ gửi cậu một bản khám nghiệm chi tiết, tuyệt đối không sót."
"Giao cho cậu." Tạ Kỳ Ngôn gật đầu, nghe ra được lời khẳng định trong câu nói của Hàn Hân Đình.
Sau khi được phép của bác sĩ, Trương Kiến Quốc nhận lệnh áp giải Phí Quốc Cơ về lại sở cảnh sát, tiến hành lấy khẩu cung. Giám định bác sĩ cho biết, không chỉ ở chân, Phí Quốc Cơ cũng bị tấn công ở phần bả vai, một vết ở chân, hai má sưng tấy, một bên chân bị lệch khớp và có vết nứt ở xương ống chân.
Tạ Kỳ Ngôn biết được điều này cũng chỉ biết thở dài, Hàn Hân Đình muốn hành hạ người ta đến chết đây mà.
"Ông ổn chứ!" Tạ Kỳ Ngôn ngồi đối diện với Phí Quốc Cơ, không vội vàng tiếp cận.
"Tôi không sao. Vẫn có thể ngồi đây được." Phí Quốc Cơ trầm giọng, trông ông không có vẻ nao núng hay hoảng sợ. Tạ Kỳ Ngôn thực sự không hiểu vẻ bình tĩnh này là sao.
"Ông biết tại sao lại ở đây chứ?" Tạ Kỳ Ngôn bắt đầu giăng lưới bắt mồi.
"Không phải cảnh sát nghi ngờ tôi là người đã giết những đứa nhỏ kia à?"
Thái độ dửng dưng của Phí Quốc Cơ khiến cho Tạ Kỳ Ngôn cảm thấy căng thẳng, cô vẫn không đoán được suy nghĩ của người đàn ông với ánh mắt trầm buồn, trong đáy mắt chỉ còn một khoảng hoang rỗng.
"Có vẻ ông không biết hối cãi nhỉ?" Tạ Kỳ Ngôn bất ngờ lớn giọng, tay đập lên bàn để gây sức ép.
"Mấy người có bằng chứng thì cứ tống tôi vào tù, đằng nào tôi thanh minh hay không, mấy người cũng đã nghi ngờ tôi có tội rồi mà."
Trong lịch sử của mình, Phí Quốc Cơ từng rơi vào đối tượng tình nghi vào vụ án xâm hại trẻ vị thành niên khi ông đang làm công nhân cho một công ty sản xuất các dụng cụ y tế ở một thành phố nằm cách Lam Châu hơn 6 tiếng đi đường.
"Phí Quốc Cơ, từ 7 giờ tối ngày 10 đến sáng ngày 11, ông đã đi đâu? Vì sao lại lái xe đến gần ga tàu sau đó lại rời đi?"
"Hôm đó tôi nhận được một cuốc xe chở người từ ga tàu về nhà, nhưng tôi không đợi được người đó, tôi đã rời đi."
"Người đó là ai? Tên gì?"
"Bạn của tôi ở Thành Đô đến thăm."
"Đó chỉ là một người bạn bình thường, tôi đến đó để đón bạn, tôi không có giết người." Có vẻ Phí Quốc Cơ không muốn đề cập đến danh tính người bạn này.
"Phí Quốc Cơ! Đây là án mạng, nếu ông không nói cho chúng tôi biết sự thật, tình nghi này ông không gánh nổi đâu."
"Tôi có xuất hiện ở đó cũng không đồng nghĩa tôi là hung thủ." Phí Quốc Cơ lớn giọng.
"Vậy thì có gì chứng minh chứ? Ngay cả camera hành trình, ông cũng không có, nói chúng tôi tin thì tin như thế nào?"
"Ngày 24, tức một ngày trước khi Diễm Âm bị sát hại, tại sao ông lại chạy đến cửa hàng tiện lợi ở chân cầu mà mua băng keo điện. Từ chỗ nhà ông đến đó, cách một quãng rất xa, ông không rảnh đến mức độ chạy từ nhà đến đó chỉ mua băng keo điện thôi chứ?"
"Tôi đến đó để sửa chữa nhà cho một bà cụ ở gần khu đó, trùng hợp hết cuộn băng keo điện trong khi một số đường điện trong nhà bà cụ bị rò rỉ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!