Chương 35: Tạ kỳ ngôn cậu đang bao che cho tôi à

Hàn Hân Đình bị bắt thóp, không biết phải xử lý thế nào, cô luôn không thể đánh giá thấp ánh nhìn tinh tường của Tạ Kỳ Ngôn. Trái tim bị dồn ép đập nhanh đến mức loạn, nhưng cô vẫn cố gắng bình tỉnh khi nghe tiếng bước chân của Tạ Kỳ Ngôn đến gần.

Hàn Hân Đình vẫn quay lưng về phía họng súng của Tạ Kỳ Ngôn, cổ tay co lại để một chiếc dao nhỏ rớt xuống, bàn tay siết chặt cán dao. Pháp y vốn dĩ không có súng, cô cũng không quen dùng súng nên không mang súng bên người, cô quen dùng dao.

"Tôi đã nhắc nhở cậu nhiều lần, đừng để cảm xúc ảnh hưởng."

Rất nhanh, họng súng của Tạ Kỳ Ngôn đã chĩa sát vào đầu của Hàn Hân Đình. Tay của Tạ Kỳ Ngôn cũng lẹ làng thu hồi dao trên tay đối phương. Hàn Hân Đình cũng không có ý định phản kháng.

Dẫu sao từ miệng của Phí Quốc Cơ, cô cũng có được câu trả lời, cũng biết trước ngày Dao Dao của cô qua đời, cô ấy đã thật lòng chấp nhận tình cảm của cô. Bây giờ cùng lắm, cô được chết dưới họng súng của Tạ Kỳ Ngôn. Đây vẫn là một kết thúc đẹp, cô sẽ dễ chịu hơn khi trên đường đến gặp Hạ Chi Dao.

"Tôi biết vì sao cậu lại muốn hành động, tôi cũng hiểu những nỗi đau mà cậu chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua rất mệt mỏi. Tôi biết cậu tổn thương, cũng rất vất vả chống đỡ."

"Không phải tôi không quan tâm đ ến cảm xúc của cậu, không quan tâm đ ến trái tim của cậu, không quan tâm đ ến những thứ cậu đang chịu đựng."

"Tôi biết cậu rất căm phẫn hung thủ, trách móc cảnh sát, cũng rất nôn nóng muốn trả lại sự thật cho bạn cậu. Nhưng cậu là người chấp pháp, không thể đi sai đường, chúng ta phải dùng pháp luật để trừng trị kẻ có tội. Đó mới là một lời bàn giao tốt nhất."

"Hàn Hân Đình. Tôi đã từng đảm bảo với cậu sẽ không từ bỏ vụ án của bạn cậu. Cũng muốn nói với cậu, tôi đảm bảo sẽ không từ bỏ cậu. Đó là cam kết!"

Hàn Hân Đình sai vì đã tự ý hành động, cản trở công chính bằng cách che giấu những bằng chứng pháp y quan trọng. Nhưng cô ấy là người tài giỏi, có tâm với nghề, chỉ vì quá nóng vội muốn trả thù nên hành động thiếu sót.

Tạ Kỳ Ngôn không muốn đẩy cô ấy vào bước đường cùng, cũng không muốn khước từ cơ hội cho cô ấy được nghe chính miệng hung thủ khai ra chân tướng.

Làm ơn đừng nói nữa Tạ Kỳ Ngôn. Mỗi một câu đều như dao đâm vào lồ ng ngực của Hàn Hân Đình, nước mắt rơi xuống thấm qua lớp khẩu trang.

"Kỳ Ngôn!" Tiếng gọi của Phương Tư Nhã, cô ấy đang tới!

"Mau chạy đi!"

Tạ Kỳ Ngôn liền tay buông súng xuống, nhanh lấy con dao chém vào đùi để bản thân mất thế trụ mà gục xuống. Hàn Hân Đình hiểu ý khi nghe tiếng chân dồn dập tới gần, cô vội vàng leo lên thành tường rồi biến mất.

"Kỳ Ngôn!" Phương Tư Nhã chạy đến thấy Tạ Kỳ Ngôn đang nằm trên đất còn tên áo đen đang leo qua tường, toan sẽ đuổi theo nhưng Tạ Kỳ Ngôn cản lại.

"Cậu không sao chứ, sao lại bị thương như vậy?" Phương Tư Nhã lo lắng khi thấy máu lại lan trên cánh tay của Tạ Kỳ Ngôn, thấm ướt quần áo.

"Không sao! Đưa tớ tới bệnh viện đi!"

Khi cảnh sát đến đưa Phí Quốc Cơ đi, Phương Tư Nhã cũng theo xe cấp cứu cùng Tạ Kỳ Ngôn đến bệnh viện. Trương Kiến Quốc phụ trách theo Phí Quốc Cơ và đợi khi hắn tỉnh lại sẽ tiến hành lấy lời khai.

Chuyện nhóm người áo đen xuất hiện, đây không phải là ưu tiên hiện tại của họ. Cảnh sát cần giao ra một cái tên để trấn an người dân Lam Châu. Tuy nhiên, việc công bố danh tính của Phí Quốc Cơ trước truyền thông, Tạ Kỳ Ngôn không hề biết.

Thông cáo được lãnh đạo thành phố Lam Châu phát ra, tuyên dương sở cảnh sát Lam Châu và cho biết họ đã bắt được kẻ tình nghi số một trong vụ án, Phí Quốc Cơ.

Tin tức nổ ra khiến cho mọi người hoang mang tột độ. Đây là người làm hoạt động công ích, gia đình đóng góp cho Lam Châu nhiều vô kể. Đúng là chấn động!

Lúc này, Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã được chăm sóc vết thương. Người đến băng bó cho Tạ Kỳ Ngôn là nữ bác sĩ đã từng chăm sóc cô tại sở cảnh sát khi Hàn Hân Đình tấn công Tạ Kỳ Ngôn.

"Trong số các bệnh nhân của tôi, cô là người chịu đau giỏi lắm đấy!" Phòng Thẩm Quân vừa sát trùng vết thương vừa trêu ghẹo Tạ Kỳ Ngôn.

"Chỉ là ngoài da thôi mà!" Phòng Thẩm Quân chờ đợi một biểu cảm kêu đau của Tạ Kỳ Ngôn hoài mà không thấy, đúng là thất vọng mà. Cô thở nhẹ một tiếng.

"Chịu đau giỏi là tốt nhưng đôi lúc biểu hiện ra một chút cũng khiến người khác an tâm." Phòng Thẩm Quân cười cười.

"Thật ra vết thương này, đã được chăm sóc rất tốt, bình thường là ai thay băng cho cô."

"Đồng nghiệp! Cậu ấy cũng là bác sĩ."

"Loại thuốc bôi là loại tốt đấy! Thật sự rất có lòng, cách băng bó cũng rất tỉ mỉ nữa." Phòng Thẩm Quân nói thêm.

"Đáng lý ra đang hồi phục rất tốt, nay lại hở rồi! Lần sau cẩn thận một chút, thương tích trên người cô, càng ngày càng nhiều rồi đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!