Chương 3: Cô ấy vá màng trinh

Xung quanh người bị hại chất chồng những cây đèn cầy màu đỏ đã cháy gần một nửa, dưới đầu gối có một tấm lụa đỏ.

Có thể tấm vải được trùm lên mặt cô gái nhưng sau mưa, gió thổi mạnh nên đã rớt ra. Tư thế trói có dáng quỳ, các đường kẻ nối những điểm giao của nến dù không tạo thành hình thù gì rõ ràng. Nhưng đủ làm cảnh tượng thêm phần quỷ dị.

Người bị hại là nữ, tuổi tác tầm khoảng 25 đến 28 tuổi, trên người còn đang mặc đồng phục đi làm, có thể thấy là bị hại sau khi vừa tan sở.

Tạ Kỳ Ngôn đoán rằng nạn nhân có hẹn với bạn bè nên mới không về nhà mà tan làm đã đi thẳng đến điểm hẹn. Hầu hết các công ty ở đây đều tan tầm vào lúc 6 giờ tối.

Ở Tô Hàn, vì mong muốn người dân có một cuộc sống chất lượng nên cấp lãnh đạo ở đây khuyến khích không tăng ca.

Hơn nữa, trị an đặc khu cũng không phải là dạng khiến người dân vô lo vô nghĩ nên cảnh sát thường khuyến khích mọi người không nên đi ra đường một mình hoặc đến các khu vực vắng camera quan sát từ 10 giờ đêm. Vừa lúc, nghĩa địa này là khu vực vắng và không có camera, đúng lúc còn trải qua một trận mưa lớn, dấu tích phần nào cũng dễ bị mưa cuốn trôi.

Tạ Kỳ Ngôn ngẫm một lúc rồi thở dài nhìn quanh, rất nhanh đã thấy Hàn Hân Đình làm xong công tác hạ thị thể xuống nền đất, cẩn thận cắt sợi dây đã được cô giữ lại nút thắt và cùng Tiểu Ca tiến hành khám nghiệm sơ bộ.

"Có biết thời gian tử vong không?"

Tạ Kỳ Ngôn ngồi xổm xuống bên cạnh Hàn Hân Đình, ánh mắt kiên định hướng thẳng thi thể, giọng nói cực kỳ có lực. Tiểu Ca có thể nghe ra tông giọng hoàn toàn khác biệt với sự cởi mở, thoải mái mà anh từng biết.

"Thi thể đã bị co cứng do phải quỳ trong tư thế này ngoài trời lạnh quá lâu. Lúc nãy còn mưa, nhiệt độ sẽ lạnh hơn bình thường nên đẩy nhanh quá trình co cứng của thi thể. Rất khó có thể xác định."

Sau khi trả lời Tạ đội trưởng một cách chuyên nghiệp, Hàn Hân Đình nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Ca đang bị ánh mắt vô hồn của nạn nhân dọa sợ, cô lập tức lớn tiếng.

"Tiểu Ca! Ngồi ì ra đó, giúp tôi bẻ đi chứ, muốn bổn tiểu thư đích thân làm à?"

Dưới sức ép của Hàn Hân Đình, Tiểu Ca buộc phải nhanh chóng lấy lại tinh thần làm việc. Anh chậm chạp đưa tay đặt lên nạn nhân, vai run bần bật, cố gắng bẻ thẳng nạn nhân về vị trí nằm ngửa. Dù được huấn luyện tại trường cảnh sát, nhưng với tình huống đối diện trực tiếp với thi thể khiến Tiểu Ca có chút run sợ.

Chẳng phải nói là Tô Hàn chỉ có những vụ án thông thường, không có án mạng hay sao? Hơn nữa, anh cũng chỉ mới được điều lên cảnh cục Ưu Đàm.

Mấy năm qua ở quê nhà, phòng pháp y đều rất im ắng, hầu hết là vui chơi qua ngày. Tiểu Ca nghĩ sẽ an nhàn qua bữa, ai ngờ lại phải gặp những cảnh này còn đi theo một người sếp lớn tiếng lớn quyền như Hàn Hân Đình.

"Nhanh cái tay lên! Muốn chết cóng ở đây hay sao vậy, không muốn về nhà à?" Hàn Hân Đình dậm chân.

Tiểu Ca bình thường hoạt bát, vui vẻ, Tạ Kỳ Ngôn không ngờ anh lại bày ra bộ dáng này dưới trướng Hàn Hân Đình. Tạ Kỳ Ngôn quan sát rồi cong lên khóe môi, quả thật cảnh trưởng Lâm nói về người này rất đúng.

"Thi thể không có hiện tượng phân hủy, cũng chưa xuất hiện các vết phát ban, độ đàn hồi cơ thể vẫn còn, có thể là mới bị hại. Ước tính thời gian sơ bộ là 17 tiếng trở lại. Cụ thể hơn phải khám nghiệm mới rõ."

Khi được Tiểu Ca trợ giúp, Hàn Hân Đình rất nhanh bắt tay tiếp vào công việc. Động tác của cô rất dứt khoát, không hề thừa thãi nhưng cũng rất tỉ mỉ khám nghiệm từng ngóc ngách trên người nạn nhận. Tạ Kỳ Ngôn chăm chú lắng nghe, nhớ không xót một chữ.

"Được! Lão Bân, Lão Hổ, hai người dựa theo căn cước, đến nhà của nạn nhân, hỏi thăm người nhà bên đó một chút, sau đó mời họ đến cảnh cục nhận thân. Tôi muốn biết thêm về thân thế, thói quen sinh hoạt và các mối quan hệ của nạn nhân."

"Rõ! Sếp Tạ!" Lão Bân và Lão Hổ đồng thanh, nhanh chóng rời đi, không dám chậm trễ.

Lúc này, Hàn Hân Đình cũng đã lên xe đi về cảnh cục để lập tức nghiệm thi. Bề ngoài, cô có thể là một người phóng khoáng nhưng nói đến công việc, Hàn Hân Đình một giây cũng không dám buông lỏng chức trách.

Phương châm Pháp y mà cô vẫn nhất mực trung thành từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường đến khi trở thành một trong 10 pháp y ưu tú nhất chính là: Thay người chết đòi công đạo.

Tại phòng khám thi của cảnh cục Ưu Đàm, Hàn Hân Đình liến thoắt thay đổi trang phục. Cởi bỏ đi phần quần áo đậm chất mê người, Hân Đình mặc lên người bộ đồ khám, khoác áo blouse màu xanh, trói lại mái tóc dài xoăn lọn quyến rũ mà thay vào đó là phần tóc buộc cao gọn gàng lộ hết phần cổ dài trắng trẻo.

Cô đeo khẩu trang bước vào phòng khám cùng Tiểu Ca làm nghi lễ bái tạ người chết rồi tiến hành công việc.

"Bắt đầu thôi."

Nhận lệnh, Tiểu Ca nhanh chóng khoác lên người chiếc máy ảnh, nhét vào quyển sổ ghi chép trong túi như sẵn sàng thu hết lời nói của pháp y Hàn.

Lúc này, Tạ Kỳ Ngôn cũng vào phòng khám quan sát. Thế nhưng, sự có mặt của Tạ Kỳ Ngôn không khiến Hàn Hân Đình xao nhãng. Họ có tranh cãi thế nào vẫn là đồng nghiệp, dù sao cảnh sát phải ở đây để nắm bắt thêm tình tiết vụ án.

Tạ Kỳ Ngôn đứng từ xa quan sát, bất giác lại thấy thú vị vì sự tập trung cao độ của Hàn Hân Đình. Cô không nghĩ rằng người phụ nữ tranh cãi với mình ở ngoài chợ lại có khía cạnh nghiêm túc như thế, mỗi một động tác đều rất tỉ mỉ và chân thành.

"Người chết là nữ, tầm 26 hoặc 27 tuổi, xét về chiều cao ước lượng khoảng 1 mét 63, nguyên nhân tử vong là ngạt thở. Trên người có tổng cộng 3 vết thương lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!