Sau khi nhận được lệnh thực thi quyền pháp y, sở cảnh sát Nam Long đã nhanh chóng bàn giao thi thể của Từ Quang Hiểu cho cảnh cục Ưu Đàm, Chấn Bang còn tình nguyện đến phụ giúp việc khám nghiệm cùng trưởng khoa Hàn.
Với sự nhiệt tình đó, cục trưởng Lâm cũng không nỡ từ chối. Hơn nữa, thêm người thêm sức, nếu có thể nhanh chóng tìm được nguyên nhân tử vong và phác họa chân dung hung thủ, ông sẽ sớm gửi được báo cáo trước sức ép liên tục từ phía lãnh đạo.
Lúc này, do phòng khám nghiệm đã có thêm một người, không gian cũng bị chiếm mất một chỗ khiến Hàn Hân Đình không thực sự thoải mái.
Nhưng trước mặt cô là thi thể, cô nhất định phải cho Tạ Kỳ Ngôn một lời bàn gi@o hợp lý. Tuy nhiên, vì đông người nên Hàn Hân Đình cũng quyết định không cho Tạ Kỳ Ngôn vào với lý do chiếm không khí. Tạ Kỳ Ngôn đành phải quan sát việc khám nghiệm từ phòng ngoài.
"Nhìn bên ngoài, trên cơ thể người chết có tổng cộng 4 vết thương lớn. Phần trầy xước ở cánh tay, có đường cào xước từ trong ra ngoài, rất có thể trong lúc sống, nạn nhân từng xảy ra dằn co, có người đã cào nạn nhân. Tuy nhiên, xung quanh vết thương đã xuất hiện vết máu tụ bầm, chuyển sang màu đen, có lẽ đã được hình thành vài ngày trước."
"Trưởng khoa Hàn, đã thấy được gì rồi?"
Tạ Kỳ Ngôn men theo ánh nhìn của Hàn Hân Đình chạm vào những phần mô cứng của thi thể. Tuy nhiên, Hàn Hân Đình trực tiếp bỏ qua việc trả lời.
"Phần trên trán, không phải là vết thương hình chéo đơn thuần, miệng vết thương sạch, có thể nhìn thấy xương sọ, một số máu tụ đã bắt đầu chảy ra. Vết thương cũng được hình thành khi nạn nhân còn sống."
"Trên chân nạn nhân có một vết va chạm rất lớn, nhưng máu lại chưa chuyển sang màu đen, xung quanh còn có các vết trầy mới."
"Có thể là nạn nhân bị té ngã không?" Tạ Kỳ Ngôn dùng micro phòng quan sát nói vọng vào.
"Cậu ta sao lại nói nhiều như vậy chứ?" Hàn Hân Đình bất giác dừng tay, thái độ cũng tỏ ý không hài lòng.
"Hàn Hân Đình? Cậu đã phát hiện được gì?"
"Tiểu Ca, tắt micro ở phòng quan sát đi."
"Dạ!" Mắt Tiểu Ca tròn xoe.
"Ồn thế làm sao mà tập trung được?" Hàn Hân Đình vẫn hướng mắt quan sát thi thể, sắc mặt lạnh hơn cả hơn cả băng. Có vẻ là không phải đùa giỡn.
Tạ Kỳ Ngôn là đội trưởng đội trọng án, là người dẫn dắt cảnh đội, Tiểu Ca không muốn đắc tội. Nhưng Hàn Hân Đình là trưởng khoa pháp y, cũng là sếp của anh. Mẹ dặn rằng đi làm bất tuân với sếp chính là bất hiếu với chén cơm.
Tiểu Ca nhanh chóng tắt micro phòng quan sát khiến Tạ Kỳ Ngôn cũng lực bất tòng tâm mà phải ngồi bên ngoài chờ đợi. Công việc trong phòng khám nghiệm vẫn tiếp tục, Chấn Bang chăm chú lắng nghe phân tích của Hàn Hân Đình.
"Tất cả các vết thương đều có sự sống, chỉ duy nhất vết thương sau gáy là được hình thành rất kỳ lạ?"
"Sao pháp y Hàn lại nói thế?"
"Anh nhìn xem, các vết phía sau gáy của nạn nhân để lại những mảng bầm rất lớn, xuất hiện xuất huyết bên trong vì bề mặt vết thương ửng đỏ. Bên ngoài có những dấu trầy xung quanh có thể cho thấy là sự ma sát nhiều lần. Một người bị đập đầu xuống đá có thể đập xuống liên tục nhiều lần như vậy không?"
"Hơn nữa dấu của vết va đập không giống như bị đá đập. Nếu bị đá vào thì diện tích phải tương đối lớn một chút. Thi thể khi phát ban cũng đã để lại những vết tích rất rõ, vết hằn sau gáy rất mỏng, độ dày không hợp lý với các kích thước đá tạo thành ở bãi lau sậy. Cảm giác giống như một chiếc ghế."
"Nếu là ghế thì sẽ có trọng tâm, phần cạnh ghế đập vào cũng sẽ để lại vết tích nhỏ và đậm. Còn đây là một đường kéo dài." Chấn Bang cau mày.
"Anh không nghĩ đến một dạng ghế hình vuông hoặc hình tròn à? Lực đập của các mẫu ghế này cũng sẽ tạo ra vết hằn dài và đậm như vậy."
"Ý cô nói, bãi lau sậy không phải là hiện trường vụ án?"
"Muốn biết thì cùng tôi mở hộp sọ đi."
Dứt lời, Hàn Hân Đình đã cầm chắc máy cưa kỹ thuật trên tay, quay sang nhìn Chấn Bang với con mắt khẳng định và xuống tay mở hộp sọ. Cả quá trình này, Tiểu Ca chứng kiến đều không khỏi làm tim gan phèo phổi trong người lộn nhào lên, chỉ muốn chạy thật nhanh ra ngoài.
"Quả thật trình độ của trưởng khoa Hàn rất cao, đường cắt có thể gọn gàng, sắc sảo như vậy?" Chấn Bang từng nghe qua tay nghề của pháp y Hàn, nhưng tận mắt chứng kiến khiến ông có chút phấn khích và tán thưởng.
"Để lát nữa may lại cũng không vất vả." Hàn Hân Đình ngọt nhạt.
Sau khi toàn bộ phần xương sọ của nạn nhân lộ ra ngoài, chân tướng cũng dần dần lộ diện. Phần xương ở trán xuất hiện các dấu đập mạnh mang tính liên tục.
Ẩn sau một vết thương hình chéo trông vô hại là toàn bộ phần xương bên dưới bị vỡ nghiêm trọng, nhưng các lực trọng tâm cũng được hình thành khác nhau tạo ra những tâm đường tròn chồng lên nhau và được bao xung quanh bởi các vết rạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!