"Thần thiếp thỉnh an Vương gia."
Trước mặt người ngoài, Nhan Hoan Hoan tuân thủ lễ nghĩa. Phần lớn lúc hai người gặp nhau là đêm khuya thanh vắng nơi Thiên Viện, nàng càng ngày càng không chú ý đến lễ nghi, Triệu Trạm rất hiếm khi thấy nàng hành lễ như vậy, thân cong xuống thật thấp, hèn mọn như đất như bùn.
Mới rồi thoáng nhìn qua mặt nàng, hai mắt đẫm lệ thật như tia chớp xé ngang trời, hình ảnh đó vẫn còn khắc sâu trong đầu, không cần nói lời nào, ngôn ngữ cơ thể nàng đã biểu đạt rõ ràng.
Tủi thân, bất lực, đáng thương, chỉ có thể dựa vào hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Trạm không hề nói nhanh đứng dậy, cũng không sai nha hoàn đỡ, hắn bước tới lướt qua người, trực tiếp nàng đỡ dậy đưa nàng ngồi về chỗ.
"Không thoải mái chỗ nào?"
Hắn khom lưng, vươn tay ấn vào bụng nàng: Chỗ này sao?
Sắc mặt Từ Vương Phi không đổi nhưng trong lòng vô cùng rối ren.
Không giống nhà người bình thường, nhà cao cửa rộng cơ thiếp có hạn, bữa tối đều ngồi ăn cùng nhau. Ví dụ như Nhan phủ, với thân phận của La Di nương trong bữa cơm chiều là có tư cách tới hầu hạ Nhan Mộc và Lý thị ăn tối.
Thật ra chỉ là hầu hạ cũng đã là một loại thể diện, thỉnh thoảng Nhan Mộc lên tiếng cho ngồi xuống ăn cùng đã cân nhắc hiếm có.
Trong Vương gia phủ Đại Tấn không giống, phần lớn đều ăn riêng, Từ Vương Phi có quyền gọi nàng qua hầu hạ mình bất cứ lúc nào, nhưng nàng ta không lạm quyền mà gây khó dễ Trắc phi, để nàng vui vẻ ăn ở Thiên Viện, hai người trừ lúc thỉnh an, hiếm khi gặp mặt, tránh để ba người cùng một chỗ.
Từ Vương Phi biết Vương gia thường xuyên qua lại chỗ Trắc phi, nhưng chưa từng chứng kiến hắn đối đãi nàng thế nào.
Vào đêm tân hôn Trắc phi vào phủ, hai người làm một đêm, nàng ta cũng tưởng tượng cả một đêm, biết rõ không quan trọng, không liên quan, biết rõ là chuyện hợp tình hợp lý, biết rõ là chuyện bình thường cần buông lỏng cho qua.
Giống thời hiện đại chúng ta, thấy nam sinh mình yêu thầm có bạn gái, hoặc là sau khi lên kế hoạch có đứa thứ hai thì em trai được cha mẹ sinh ra càng được cưng chiều nói chuyện đạo đức luân lý đều không sai, cũng không nên cảm thấy khổ sở, nhưng lòng người ấy mà vốn là không có lý lẽ.
Đêm hôm đó, trong lòng đầy tư vị, trong đó hụt hẫng chiếm hơn nửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nói cho cùng đừng để tận mắt thấy, con người vẫn là động vật tự dối lòng, Từ Vương Phi không ngoại lệ, hai người không có tình cảm trước mặt nàng ta thì nàng ta còn bình tĩnh.
Giống như không thấy chính là không có, khi nghĩ vẩn vơ cũng có thể thuyết phục mình.
Vương gia, Nhan Hoan Hoan ngẩng đầu, chớp mắt, khuôn mặt nhỏ ngây ra một giây lại chớp chớp, người ngoài nhìn thì thấy động tác hơi có hướng ngốc nghếch, nhưng trong mắt Triệu Trạm lại đáng yêu vừa đáng thương.
Nàng phủ bàn tay lên mu bàn tay hắn:
"Sau khi thiếp thân ăn đĩa thịt kho tàu kia, buồn nôn quá."
Lúc này Nhan Hoan Hoan không nói cho rõ, Triệu Trạm nhíu mày,
"Hay là đầu bếp giở trò vào món thịt? Tần thái y đã tới, nàng đừng sợ," hắn ngừng một lúc, ánh mắt tia tới chỗ dơ bẩn trên sàn. Hắn là ai chứ?
Nếu lời kia không có ý gì, nha hoàn có ngốc có lười mấy đi nữa cũng không thể không đi dọn dẹp sạch sẽ, không nói gì mà nhìn vào mắt nàng, bên trong hẳn là ý khác.
Trong một cái trao đổi ánh mắt ngắn ngủi, ánh mắt của nàng ra sức cầu xin giúp đỡ khiến Triệu Trạm đoán ra đại khái.
Nhan Hoan ăn thịt kho tàu có vấn đề, cố ý nhấn mạnh, thứ dơ bẩn kia không dọn, thịt nguội lạnh cũng vẫn còn ở trên bàn, chỉ sợ là tiểu nha đầu đã nỗ lực che chở, kéo dài chờ Thái y tới.
Triệu Trạm chẳng những không cảm thấy nàng tâm cơ thâm trầm, ngược lại còn nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, chỗ ống tay áo bị lôi kéo, hắn cúi đầu, lọt vào tầm mắt là đôi bàn tay trắng nhỏ của nàng rụt lại nhanh như chớp, hắn không biết nên khóc hay cười, ngẩng đầu lên, lại thấy cặp mắt nàng vô cùng đáng thương, thế là lòng lại mềm xuống.
Ôi chao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!