Chương 11: (Vô Đề)

Đàn Văn đỏ mặt cả đêm.

Sau chuyện này Nhan Hoan Hoan tự kiểm điểm lại mình một chút, đối với nữ tử ở thời đại này thì hành động buông thả mình của nàng thật sự quá càn rỡ. Nàng muốn xin lỗi, gương mặt Đàn Văn đỏ ửng chưa nguôi, vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương khom lưng: "Nô tỳ sao có thể nhận lời xin lỗi của tiểu thư được? Tiểu thư chớ làm nô tỳ khó xử."

Nói xong, nước mắt rưng rưng muốn tuôn ra nhưng lại thấy cử chỉ này không phải phép nên kìm nén đỏ bừng cả mặt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhan Hoan Hoan tất nhiên là không biết nên khóc hay cười, nàng vốn định xin lỗi nàng ấy chứ chưa từng nghĩ ngược lại còn làm Đàn Văn sợ tới mức khóc luôn. Hai người sớm chiều ở cùng nhau nên đáng lý ra phải hiểu rõ tính tình của đối phương, Đàn Văn vẫn cảnh giác tưởng rằng chủ tử đang mỉa mai bản thân mình nên dĩ nhiên phải khép na khép nép rồi. Nhan Hoan Hoan chỉ biết than thầm rằng mẫu thân đúng là biết dạy dỗ nô tỳ, rồi nhỏ nhẹ trấn an: "Được rồi, nhìn xem dọa tới em rồi, ta là loại người hở ra là đánh chửi nô tỳ sao?"

"Cho dù tiểu thư có đánh em thì cũng là dạy bảo, nô tỳ xin chịu, trong lòng phải cảm kích, tuyệt đối không phải là lỗi của tiểu thư."

Đàn Văn cúi đầu, khiêm nhường cúi thấp đầu xuống.

Nhan Hoan Hoan thấy thế lại càng thêm hứng thú, nàng nâng cằm vừa nhọn vừa mềm mại của nàng ấy lên.

Đàn Văn là đại nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư, nơi nào cũng đưa theo, việc nặng thì không tới lượt nàng ấy, bàn tay cũng tinh tế hơn nha đầu khác huống chi là một khuôn mặt. Nhan Hoan Hoan ép nàng ấy nhìn thẳng mình, ngữ điệu ngạo mạn bình thường, lời của nàng giống quả táo cắt đôi, thấm đẫm vị ngọt thanh của thiếu nữ: "Ta nghe nói, lúc La di nương không vui thì thích quăng chén trà vào gấm lụa hồng của bà, nói vậy những đó sống không dễ chịu gì."

Không biết dụng ý của chủ tử, Đàn Văn chọn lời lẽ êm tai chút để nói: "Nô tỳ chỉ có một người chủ tử là tiểu thư, cuộc sống của người khác có vui vẻ hay không thì cũng không liên quan tới nô tỳ, nô tỳ chỉ muốn tiểu thư sống vui vẻ thôi."

"Nha hoàn hạ nhân chịu phạt đánh là bình thường sao?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đúng vậy, tiểu thư."

"Hình như ta chưa từng đánh Đàn Văn, em muốn bị ta đánh sao?"

Trong chốc lát Đàn Văn rất khó xử thật sự không đoán được  vui giận của chủ tử: "Chỉ cần tiểu thư thấy vui……" Bị Nhan Hoan Hoan nhéo cằm nàng ấy không hề né tránh chút nào mà còn ngoan ngoãn để nàng niết trong lòng bàn tay. Cuối cùng là tuổi còn nhỏ lại còn thân thiết với chủ tử nên nhỏ giọng nói thêm: "Nô tỳ chỉ sợ tiểu thư đánh đau tay." Đây chính là cách làm nũng xin tha mạng.

Chủ tử dạy dỗ hạ nhân không cần lý do, giống thân phận La Di nương ở trước mặt Lý thị vẫn là vẻ mặt kẻ nô tỳ gắng chịu nhục mà nở nụ cười xòa. Bình thường trong thiên viện của mình không vui thì quăng chén trà, cho dù Lý thị nổi giận với nàng ta cũng chỉ nói chuyện quăng vỡ chén trà là "xa hoa lãng phí", huống chi là bảo bối của lão gia phu nhân nhất thời nổi hứng muốn kiếm chuyện với nô bộc.

Nhìn thấy điệu bộ cực kỳ đáng thương này thì Nhan Hoan Hoan cảm thấy đúng là mình đùa hơi quá rồi.

Nàng chỉ muốn nhìn rõ sự phục tùng của Đàn Văn là cưỡng ép hay là thành kính từ tận đáy lòng.

Trong mấy tiểu thuyết xuyên về cổ đại xa xưa, nữ chính luôn muốn dạo kỹ viện. Nữ giả nam cũng phải đi là tò mò muốn nhìn mấy hoa khôi nghiêng nước nghiêng thành, muốn nhìn cái gọi là eo thon trong lòng bàn tay. Nhan Hoan Hoan không có hứng thú với nơi bán người, nàng thường nhìn quen những người bên cạnh mình, đột nhiên nổi hứng thú với thứ nhìn say mê

-- như muốn biết nô tính có thể cắm sâu bao nhiêu vào trong người.

Người khác thì nàng không biết nhưng trên người nô bộ được nuôi trong nhà như Đàn Văn hiển nhiên đã thấm sâu vào xương tủy rồi. Như vậy thì nàng yên tâm rồi.

Nhan Hoan Hoan buông tay ra chuyển sang vuốt ve gương mặt nàng ấy, bàn tay thiếu nữ nho nhỏ chạm trên mặt vừa mềm vừa lạnh: "Trêu cho em vui thôi, sao ta nỡ đánh em chứ, Đàn Văn nghe lời như vậy, đánh rồi thì ta còn phải tìm mẫu thân kiếm người khác, có ích thì cũng không quen tay như em…… Vừa rồi ta nhéo em có đau không?"

Cằm bị nàng nhéo ban đầu đã hiện rõ một dấu vết đo đỏ.

Nói không đau thì chắc chắn là giả nhưng Đàn Văn bị tiểu thư nhìn chằm chằm thì mặt đỏ như gấc, giọng như muỗi kêu: "Nô tỳ không đau."

"Vậy thì tốt rồi,"

Nhan Hoan Hoan bật cười, ôm nàng ấy vào trong lòng: "Nếu như Đàn Văn đau thì ta sẽ đau lòng."

Đánh một cái tát xong cho quả táo ngọt là mua chuộc lòng người a?

Nàng cũng không nghĩ quá nhiều, nuôi thú cưng cũng phải đùa giỡn, ngày tháng trong khuê các buồn chán này cũng chỉ có thể xem nha đầu là sủng vật thôi.

Ở một bên khác, trong thâm cung.

Triệu Triệt có ý kết bè phái với hoàng huynh nên trong lời nói cũng ít nhiều có ý lấy lòng, và đương nhiên là kẻ sau dùng đến hắn ta nhưng vẫn đối xử với hắn ta bằng thái độ không nhanh không chậm. Khi Hoàng Thượng có ý mỉa mai, Triệu Triệt vẫn có niềm tin bất diệt với hoàng huynh, Lương phi sợ làm hoàng đế không vui, lúc nhắc nhở nhi tử cũng nói hắn ta nhất định phải thuận theo Thái Tử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!