Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Buổi thử giọng được tiếp tục.
Tuy rằng Tiêu Phong Du và Lâm Khê Tích đã bị điều động nội bộ, nhưng phần trình diễn cụ thể vẫn phải đi.
Phần của Lâm Khê Tích tương đối đơn giản, cô đứng trên sân khấu, hắng giọng, âm thanh của thiên nhiên vừa cất lên, không chỉ là ban giám khảo, ngay cả thí sinh đang lo lắng chờ đợi dưới sân khấu đều say mê.
Tiêu Phong Du cũng nhìn với vẻ mặt đắm đuối, cô rất thích chất giọng của Lâm Khê Tích.
Hơn nữa, chị ấy ở trên và dưới sân khấu hoàn toàn là hai bộ dạng khác nhau.
Có lẽ đây chính là ca sĩ trời sinh.
Bất đồng với diễn xuất vụng về, cô lúc này hai mắt rưng rưng, nhìn về phía trước, trong thanh âm trầm bổng lộ ra một tia thê lương xúc động lòng người.
Hà Vân Hàm nghe thấy huấn luyện viên kế bên nói thầm: "Cô bé này không tệ, tuổi còn nhỏ, chưa trải qua tình cảm đã có thể đem ca khúc hát được như vậy, về sau khó mà lường được."
Không ai phát hiện, khóe môi của Hà Vân Hàm hơi cong lên.
Sau Lâm Khê Tích chính là Tiêu Phong Du.
Cô vừa lên sân khấu, khán giả phía dưới lập tức vang lên tiếng vỗ tay, huýt sáo.
Cô hơi ngượng ngùng, đỏ cả mặt.
Tiêu Phong Du không chỉ có diễn xuất nổi bật giữa đám tiểu bối, cô ca hát tuy không xuất chúng như Lâm Khê Tích, nhưng trước khi cô debut, từng có cơ sở vũ đạo, sau đó Tô Tần càng thêm dụng tâm rèn luyện phương diện này cho cô.
Tùy tiện hát một bài, Tiêu Phong Du đều khiến cho cả hội trường reo hò.
Phân đoạn huấn luyện viên nhận xét.
Tiêu Phong Du đứng mỉm cười, ánh mắt cung kính tràn đầy mong đợi, căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi tay.
Cô thực ra không lo lắng các huấn luyện viên khác, lo lắng chính là...
Quả nhiên, đến Hà Vân Hàm, nàng quay bút trong tay, "Có thể trưởng thành chút không?"
Tiêu Phong Du bất luận là diễn kịch hay ca hát, khiêu vũ đều lộ ra tràn đầy hơi thở thanh xuân, bắt mắt thì bắt mắt đó, nhưng có hơi đơn điệu quá đi.
Con ngươi như mực của Hà Vân Hàm nhìn chăm chú vào Tiêu Phong Du, nghĩ rằng cô bé chắc chắn sẽ căng thẳng mà nói năng lộn xộn, ai dè Tiêu Phong Du che mặt: "Vậy, em diễn một bài nha." Cô một xíu cũng không ngượng ngùng, hào phóng vung tay lên: "Hậu trường, phiền anh cho một bài sexy song."
Nhạc dạo đầu vang lên, rất nhiều học sinh dưới sân khấu bắt đầu đứng dậy vỗ tay.
Rất quyến rũ, mang theo phong cách nước ngoài, Tiêu Phong Du vừa nhấc tay, tóc xoã ra, cô gom lại, duyên dáng nhìn thoáng qua Hà Vân Hàm.
Âm thanh ồn ào dưới sân khấu càng lớn.
Tiêu Phong Du theo nhịp, đi catwalk xuống dưới.
Đây là đề Hà Vân Hàm ra.
Tất nhiên là phải hướng mặt về phía nàng.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thân mình Tiêu Phong Du uốn éo mềm dẻo, tay cô từ ngực hạ xuống, xoa từng chút từng chút... Thân thể kề sát vào Hà Vân Hàm, đôi mắt câu lấy nàng.
Giờ này phút này, trong mắt cô đã không có sợ sệt, hoàn toàn là quyến rũ trêu ghẹo.
Cái này gọi là ý thức chuyên nghiệp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!