Phiên ngoại Vân Hàm
Ký ức về mái ấm gia đình của Hà Vân Hàm cực kì cực kì ít ỏi.
Lúc đó ba vẫn chưa bắt đầu sự nghiệp, hàng ngày đều bôn ba ở bên ngoài, mẹ ở nhà chăm sóc cô và em gái, kinh tế trong nhà cũng eo hẹp..
Bữa cơm hàng ngày chỉ có một canh một rau, khá hơn một chút thì có thêm đĩa đồ chay. Mỗi ngày sau khi ba đi làm về, mẹ luôn nhận lấy vali trong tay ba, mặc cho hai chị em cô ôm ông.
Cô và em gái sẽ ở bên cạnh trộm cười, đôi khi cô cũng sẽ che mắt em gái lại.
Mặc dù cơm canh đạm bạc nhưng ai cũng đều rất hạnh phúc.
Mẹ không đành lòng để ba chịu áp lực quá lớn vì công việc không ổn định nên đã tìm một công việc bán thời gian (ca đêm) gần nhà. Thứ nhất là để tiện chăm sóc hai chị em cô, hai là cũng kiếm thêm một chút thu nhập trang trải hàng ngày.
Tuy là chỗ làm ở gần nhà nhưng nhiều khi việc chăm sóc em gái vẫn do Hà Vân Hàm đảm nhiệm. Mẹ nói với cô, những lúc bà không có ở nhà, tuyệt đối không được mở cửa cho bất kỳ ai nếu không sẽ có người bắt cóc em gái cô.
Hà Vân Hàm bé nhỏ hoảng hốt và sợ hãi, mỗi khi mẹ rời đi cô đều ôm chặt em gái vào lòng.
Vào những ngày mưa bão? mưa giông? Vân Dạng sợ hãi run lên, cô cũng sợ nhưng lại càng đau lòng em gái "Đừng sợ, đừng sợ, chị bảo vệ em."
Cả người Vân Dạng mềm nhũn dựa vào trong lòng cô, trông em gái thật nhỏ bé. Kể từ lúc đó trở đi, Hà Vân Hàm tự nói với chính mình, phải thật mạnh mẽ, bởi vì cô là chị gái.
Ngày qua ngày trôi qua rồi cũng đã đến giữa tháng, (trans: ngày 11 đến 20 hàng tháng), ba vừa về nhà đã ôm lấy cô và Vân Dạng vào lòng, hôn thắm thiết hai chị em.
Hôm ấy, ông ấy cực kì vui vẻ, nói dông nói dài với mẹ Hà. Ông gặp được một thương nhân máu mặt trên thương trường, rồi được mời vào một công ty tên là Thánh Hoàng. Đây chính là bước ngoặt cuộc đời của ba.
Ai ai đều vui mừng cho ba, nhưng cô chưa từng nghĩ tới đó cũng là bước ngoặt của ngôi nhà này.
Điều kiện trong nhà tốt lên từng ngày, cô và em gái không còn phải đứng một bên nhìn các bạn nhỏ khác ăn vặt, không còn phải mặc những bộ quần áo cũ kĩ.
Tất cả những thứ mà bọn cô muốn ba mẹ đều sẽ lập tức đồng ý. Sau này khi chuyển đến theo học ngôi trường dành cho những người có tiền. Vừa mới nhập học, cô rất khó thích nghi với môi trường mới. Tuy rằng, mọi người đều cùng tuổi với nhau nhưng trên khuôn mặt mỗi người bọn họ đều toát lên thần thái... kiêu kì và không dễ làm quen.
Khi còn nhỏ, cô không giỏi ăn nói, cho nên luôn không có bạn bè chơi cùng. Đôi lúc cũng sẽ bị bạn học bắt nạt. Nhưng cô biết, ba mẹ đã rất vất vả để cả nhà có điều kiện như ngày hôm nay, nên cô không thể trở thành một gánh nặng cho ba mẹ.
Có lúc bị thương, khi về đến nhà cô liền đi thẳng vào nhà tắm, đứng trước gương từng chút một tự sát trùng vết thương. Mới đầu cô đau đến rơi nước mắt, có lúc đất cát lẫn vào da thịt cực kỳ khó rửa sạch nhưng cô không dám để ba mẹ nhìn thấy, càng lo làm em gái sợ. Sau này, cô cũng dần quen thuộc mà không còn cảm thấy đau nữa.
Một mình đi học, một mình tan trường, mọi thứ đều trở thành thói quen. Lúc vui vẻ nhất là khi chú tài xế chở em gái đến đón cô.
Cô vĩnh viễn cũng không quên được vào một ngày mùa đông, Vân Dạng mặc chiếc áo phao màu trắng y hệt như người tuyết đứng ở cổng trường chờ cô tan học.
Đôi mắt cô đen láy, Vân Hàm đi ra khỏi trường, đầu tiên cô sẽ duỗi tay ôm lấy Vân Hàm, ngọt ngào gọi một tiếng: "Chị ơi!"
Vân Hàm ôm cô vào lòng, hôn lên hai má non mềm, tim mềm mại hạnh phúc.
Nhưng có người từng nói, trên thế giới này điều dễ thay đổi nhất chính là lòng người. Ba mẹ bắt đầu cãi vã.
Sau đó, cãi vã trở thành ném đồ, thậm chí đến mức động thủ. Mỗi lần bọn họ đánh nhau, Vân Hàm đều ôm lấy Vân Dạng, cả hai chỉ có thể trốn trong tủ âm tường.
Mọi thứ trong nhà đều bị đập vỡ, mảnh vỡ thủy tinh vương vãi khắp nền nhà, cô sợ hãi, lo lắng em gái bị mảnh thủy tinh đâm vào chân. Vân Dạng hoảng hốt, sợ hãi nhìn Vân Hàm, Vân Hàm cũng sợ nhưng chỉ có thể ôm cô: "Đừng sợ, đừng sợ, có chị đây. "
Quãng thời gian xám xịt đó cô không biết phải miêu tả như thế nào. Cô cũng đã từng oán hận ba mẹ, oán hận bọn họ tại sao không thể cho cô và em gái một ngôi nhà nguyên vẹn và ấm áp.
Sau này, cô cũng dần dần quen.
Khả năng thích ứng của con người thực sự mạnh mẽ đến đáng sợ. Giống như bất kể thương đau thế nào, qua một quãng thời gian, Hà Vân Hàm đều có thể nhẫn nhịn? quen thuộc? nuốt xuống.
Mẹ bắt đầu say rượu, hút thuốc, mỗi ngày mỗi đêm đều cùng bạn ra ngoài đánh bài suốt đêm.
Mà ba lại càng say quên đường về, ba thỉnh thoảng trở về nhà, mùi nước hoa nồng đậm trên người ông lại là ngòi nổ dẫn đến cãi vã.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!