Thủ tục xuất viện, mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa, vé máy bay cũng đã đặt xong.
Nước Mỹ đang mưa rả rích.
Lâm Khê Tích nói bên kia có một người bạn đột nhiên đến đây phải đi đón một chút nên tạm thời rời đi.
Nhân viên chăm sóc lúc này cũng không ở đây, nhất thời trong phòng bệnh chỉ còn mỗi một mình Hà Vân Hàm.
Cô nhìn chằm chằm bức ảnh Nguyên Bảo trong điện thoại thất thần, lại ngẩng đầu nhìn heo con được đặt trên chiếc ghế đối diện.
Hà Vân Hàm cầm cuốn sách bên cạnh lên, lại chăm chú nhìn lời văn miêu tả trên đó.
Tên cuốn sách được in ấn cực kỳ lớn.
"Không nên đặt yêu và biệt ly trong lòng, mười phút dạy bạn biết cách biểu đạt."
Hà Vân Hàm xem cực kỳ chăm chú, so với báo cáo tài chính còn chi tiết hơn, không lạc lấy một từ. Sau khi đặt sách xuống cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi đến trước con lợn con.
Tuy rằng trong phòng bệnh không có ai nhưng Hà Vân Hàm vẫn căng thẳng đến mức nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Cô đối với lợn con ấp ủ cảm xúc một hồi, nhẹ giọng nói: "Nguyên Bảo, xin lỗi."
Rõ ràng là mấy chữ rất đơn giản, từ miệng cô nói ra lại đặc biệt gian nan. "Chị... chị không muốn em rời xa chị."
Cô dán mặt lên bụng lợn con.
Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng mà lúc này cửa bỗng dưng bị mở ra, Tiêu Hựu tưng bừng vui nhộn ôm một bao đồ ăn vặt lớn, tay cô đều bận, nhìn cánh cửa lại không khóa liền một cước đá bật ra, mặt mày vui như tết, cười toe toét như bùng nổ vậy.
Vốn dĩ nói đưa đồ ngon... ai biết được... nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái Hà tổng nói chuyện với lợn con này chứ.
Nụ cười dần dần biến mất bên khóe môi, Tiêu Hựu sợ hãi nhìn Hà Vân Hàm. "Tôi, tôi... tôi không nhìn thấy gì hết, cô tiếp tục đi!"
Hà Vân Hàm lửa giận ngút trời đứng phắt dậy, nhìn thẳng Tiêu Hựu. Tiêu Hựu xoay người vắt giò lên cổ bỏ chạy.
Mẹ ơi, quá đáng sợ rồi!
Tiểu Yến, có người muốn giết tôi! Cứu mạng với...
Dưới chân Tiêu Hựu như bôi dầu, phóng rất nhanh, Hà Vân Hàm suýt tức chết. Can đảm cô không dễ gì gom lại được phút chốc lại bay mất sạch.
Nặng nề thở một cái, vì để bản thân bình tĩnh lại chút, Hà Vân Hàm đi đến trước cửa sổ nhìn mưa rơi bên ngoài.
Mưa nhỏ rơi tí tách, không quá to. Hà Vân Hàm vô tình nhìn thấy Lâm Khê Tích.
Cô bé chẳng thèm hề che ô, đau lòng nhìn người ngồi bên cạnh.
Hà Vân Hàm nheo mắt liền nhận ra, là Lạc Nhan.
Em ấy sao lại quay lại rồi? Mễ Tô đâu?
Lâm Khê Tích cũng hạ thấp người ngồi xổm xuống, em ấy nhẹ nhàng vỗ lưng Lạc Nhan không biết đang nói điều gì. Lạc Nhan dường như đang khóc nhưng bởi vì trời mưa không nhìn được rõ ràng.
Vài phút sau, Lạc Nhan bị Lâm Khê Tích kéo dậy đi vào trong bệnh viện.
Hà Vân Hàm vội vàng đến trước bàn thu dọn sách, tung chăn chui phóng lên giường bệnh.
Lúc Lạc Nhan đi vào cả người ướt đẫm, hơi lạnh thẩm thấu từ trong ra ngoài, cô nhìn thấy Hà Vân Hàm, cúi thấp đầu: "Hà lão sư."
Hà Vân Hàm gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!