----Em cứ việc thử xem.
Nguyên Bảo bị khựng lại, cô dường như nhớ rõ...... Đêm qua, người nào đó nói cô nhất định phải đưa tình cảm thật vào để diễn.
Viên Ngọc ăn bánh bao hớn ha hớn hở nói chuyện thay Nguyên Bảo: "Hong seo hong seo, cảnh hôn thì đưa người khác thế, Phong Khiển tự mình có cách mà."
Chị gái thân thiết trong nhà cũng lên tiếng rồi, Hà tổng chung quy cũng không thể nào không nể mặt mũi?
Hà Vân Hàm nhìn Viên Ngọc, nhưng không trả lời, quay sang nhìn Lâm Khê Tích: "Khê Tích, bộ phim tiếp theo của em, sư phụ nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa."
3
Viên Ngọc đơ người, bánh bao ở trong miệng nôn không được mà nuốt cũng không xong.
Lâm Khê Tích quẫn bách nhìn sư phụ, lại giận dữ liếc nhìn qua Viên Ngọc, không thấy sư phụ nổi giận sao? Xía vô làm gì?
Viên Ngọc và Nguyên Bảo giải quyết cho tốt.
Chủ yếu nhất là bộ phim này, người ta đã nói rõ ràng, là Tiêu Phong Khiển tự mình duyệt, Phong Khiển không sợ, đáng sợ là người phụ nữ đứng sau lưng
- Tô Tần, Hà Vân Hàm chẳng lẽ lại đánh bừa?
Hà Vân Hàm đặt chén đũa xuống, đi đến bên cạnh bà nội Tiêu, nàng ngồi xổm xuống nhìn bà nội: "Bà nội ~"
2
Âm thanh "Bà nội" này làm tan vở trái tim của bà nội Tiêu, âm thanh vừa mềm mỏng vừa nhẹ như bông vừa giòn tan.
Nguyên Bảo trợn tròn mắt, quen biết lâu như vậy, lão Hà cũng chưa làm nũng với cô như vậy!
Hà Vân Hàm nhẹ nhàng gãi gãi cánh tay của bà nội Tiêu, "Bà nội ~"
Gì cũng chưa nói, nhưng cái âm thanh này, ánh mắt kia, bà nội Tiêu say rồi, bà vung tay lên: "Nguyên Bảo, lấy điện thoại của bà tới đây!"
3
Không khí này toàn bộ nổ tung.
Nguyên Bảo cẩn thận từng li từng tí đem điện thoại dành cho người lớn tuổi qua cho bà nội.
— Ranh con, bản thân hạnh phúc rồi thì bắt đầu tung hoành phải không? Muốn bắt nạt Vân Hàm, miễn nha con!
7
..........
Nguyên Bảo cuối đầu, đôi mắt chuyển động tròn, Viên Ngọc cũng không dám lên tiếng, Lâm Khê Tích càng không dám cãi lại sư phụ.
Nhất thời, Hà Vân Hàm đại chấn tám hướng.
Nàng ngược lại không có phản ứng gì, mỉm cười với bà nội, người không biết còn cho rằng nụ cười ấy là muốn giết chết ai.
Ngay sau đó, nàng đứng dậy, "Nguyên Bảo".
Tiêu Phong Du rùng mình một cái, tiêu rồi, ma trảo lại tới.
Hà Vân Hàm: "Em qua đây một lát."
Nguyên Bảo cúi đầu, giống như học sinh tiểu học bị chủ nhiệm quở trách bước vào phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!