Chương 4: (Vô Đề)

Hà Vân Hàm không thèm đếm xỉa tới, nàng thản nhiên giơ ly rượu lên uống một ngụm.

Tiêu Phong Du cực kỳ xấu hổ, kịch cũng đã diễn rồi, không thể bỏ ngang, cô xoa xoa cái bụng, nhíu mày: "Người ta no căng đến nỗi đau dạ dày luôn hà, ghét quá chời quá đất, hay là mình gói đem về ta?"

Cô uốn éo cái eo nhỏ, đi catwalk trở về, trong nháy mắt đi ngang qua người Hà Vân Hàm, Tiêu Phong Du ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt.

Chị gái này xinh xẻo phết chứ chả đùa...

Tiêu Phong Du cảm khái, cô híp mắt len lén nhìn Hà Vân Hàm, từ bé cô đã lớn lên cùng với mỹ nữ, có bộ dạng gì chưa thấy qua, đẹp thì đẹp đó, nhưng luôn là thiếu chút nét riêng. Nhìn xa thì Hà Vân Hàm trông có vẻ lạnh lùng khó tiếp cận, nhưng nếu nhìn gần lại, thực chất lại có mùi vị phụ nữ dịu dàng.

Hà Vân Hàm nhìn thấy bộ dáng nhìn trộm của Tiêu Phong Du, khóe môi hơi gợi lên.

Điều này khiến cho trợ lý Na Na đi ra ngoài sững sờ, trời ơi, cô không nhìn lầm chứ? Vân Hàm cười? Nàng đang cười?

3

Kết thúc yến hội.

Dựa theo quy tắc cũ, dù trễ đến mấy Tiêu Phong Du cũng trở về ký túc xá, những người khác đều ngủ rồi, chỉ còn Tô Mẫn giữ cửa cho cô.

Bật một cái đèn nhỏ.

Tô Mẫn hà hơi, "Tối nay như nào mà mày trang điểm lộng lẫy dữ dị?"

Tiêu Phong Du soi gương tẩy trang, than thở, "Thật ra tao không thích trang điểm, tao là điển hình cho kiểu mỹ nhân đẹp tự nhiên, thoa mấy thứ vật phẩm hóa học này lên mặt, chỉ là để che giấu một chút vẻ đẹp lung linh lóng lánh lồng lộn này."

Tô Mẫn trợn mắt trắng: "Tâm trạng mày tốt quá ha, còn có sức lực chém gió nữa, tối nay ăn vụng phải không?"

Tiêu Phong Du:...

Trong gia đình của Tô Mẫn đều theo con đường nghệ thuật, mẹ là ca sĩ dân ca, ba là diễn viên hài nổi tiếng, có thể xem như gia đình làm nghệ thuật, tính cách tùy tiện, body nóng bỏng, mặt mũi đúng kiểu hồ li tinh, ở giữa học sinh cực kỳ có sức hút.

Tiêu Phong Du lau phấn nền trên mặt, "Haizz, đúng rồi, Mẫn Mẫn à, mày đoán coi tối nay tao đã gặp ai?"

Tô Mẫn: "Ai vậy?"

Tiêu Phong Du ngừng một chút, nhìn chính mình trong gương: "Hà Vân Hàm."

Tô Mẫn liền bừng tỉnh, hai mắt cô phát sáng nhìn Tiêu Phong Du: "Rồi sao nữa? Mày biểu hiện tốt không đó?"

Cô biết Tiêu Phong Du sắp tham gia quay "Thanh Thông go!", cũng biết Hà Vân Hàm sẽ là một trong các huấn luyện viên trong đó, hai người cần phải có mối quan hệ tốt. Gần đây, trong nhà cũng đang vì cô mà tranh thủ xem gameshow này, còn chưa biết kết quả thế nào, cô không muốn nói cho Phong Du quá sớm, để dành cho nó một bất ngờ.

Tiêu Phong Du tẩy trang xong, rửa mặt, mặc vào áo ngủ Maruko

-chan của mình, cột tóc lên: "Cũng tạm được."

Tô Mẫn: "Hai người gặp nhau sao dọ, kể nghe đuy."

Tiêu Phong Du ho một tiếng: "Thì là lúc tao đang ở trên boong tàu thưởng trăng thì nàng đột nhiên xuất hiện, còn về trò chuyện? Chắc lẽ là do tao quá đẹp, thế là nàng không nói nên lời."

Lòng Tô Mẫn chợt lạnh: "Mày làm hỏng chiện đúng hong? Đang ăn vụng bị người ta bắt gặp chứ gì?"

2

Tiêu Phong Du:...

OMG!

Con quỷ này có phải sắp thành tiên tri rồi không trời!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!