--Nội, nội thật sự muốn biết à?
Bà nội Tiêu cầm gậy ba
-toong muốn đánh chết Nguyên Bảo, đây là đóng phim truyền hình nhiều rồi hả? Trước khi nói phải thêm vào vài từ để tô đậm bầu không khí.
Diễn đến nghiện rồi đúng không?
Bà nội Tiêu nhíu mày, trầm tư: "Nội thật sự muốn biết sao?"
Bà ngẩng đầu, nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, trông như suy nghĩ nhiều lần: "Nội... thật sự muốn biết sao?"
Hà Vân Hàm ngồi xổm góc tưởng giật nảy mình, rụt về sau.
Bà nội Tiêu lại xoay người, nhìn cái giường lớn: "NỘI THẬT SỰ MUỐN BIẾT SAO?!"
1
Tiêu Phong Du:...
Nguyên Bảo quả thật bị bà nội làm cho tức chết, cô bị oán giận, không dám lại nói bừa, chỉ có thể ôm eo của nội: "Nội, con thích Vân Hàm, cực kỳ thích luôn, nội đừng phản đối nha? Con thật sự... trước nay chưa từng trải qua."
Bà nội Tiêu bị cháu gái làm nũng làm cho trong lòng chùn xuống, "Trước nay chưa từng trải? Vậy anh tiểu Hổ của con đâu?"
Tiêu Phong Du: "Đó chỉ là vui đùa hồi còn bé, nội, nội biết mà? Từ bé tới lớn, đều là nội và chị bảo vệ con, con vẫn luôn nghĩ rằng mình nên là người được bảo vệ, mãi đến khi gặp Vân Hàm, con cảm thấy mình đã trưởng thành lên rồi."
Nguyên Bảo có hơi kích động, "Con muốn mình trở nên mạnh mẽ, đầu đội trời chân đạp đất, như vậy mới bảo vệ chị ấy được."
Bà nội Tiêu nhìn Nguyên Bảo, "Các con... cảm giác rất khác nhau."
Không giống như Phong Khiển và Tô Tần, từ một góc độ nào đó mà nói, hai con bé ấy có cùng khí chất."
Nguyên Bảo nghiến răng, "Nội, ý của nội là gì?"
Bà nội Tiêu nghiền ngẫm dùng từ, "Ý của nội là Vân Hàm tương đối bình thường."
Nguyên Bảo:...
Người này còn có phải là bà nội ruột của cô không dị? Có người bà nào nỡ nói cháu mình như vậy không?
Bà nội Tiêu xoa đầu Nguyên Bảo: "Ai cũng từng tuổi trẻ, Nguyên Bảo, con... từ nhỏ tâm tư đã hay thay đổi, nhưng nội nhìn con bé kia, con bé và con không giống nhau."
Nguyên Bảo bĩu môi, "Ối dào, nội, con biết mà, nội nhìn cháu mình làm sao cũng thấy tốt hết trơn, Vân Hàm đôi khi như không có tinh thần, nhưng đó chỉ là với người ngoài."
"Con hiểu lầm ý của nội rồi." Bà nội Tiêu giải thích: "Bà cảm nhận được cô bé này, con đừng nghĩ con bé không nói không rằng gì, nhưng ánh mắt lại như là người từng trải rất nhiều, đôi khi, sẽ lộ rõ như nhìn thấu tất cả. Người như vậy, nửa đời trước đã từng trải nhiều, trái tim mỏng manh, không dễ nhìn trúng ai, nhưng một khi đã động lòng thì tuyệt đối sẽ không dao động.
Nội sợ con làm tổn thương người ta..."
Nguyên Bảo lập tức từ trong lòng ngực của bà nội đứng lên, nhìn bà hầm hầm: "Được rồi, quý bà ạ, cuộc nói chuyện nên dừng lại ở đây!"
Cô đã nhìn ra, bà nội là tới để phá bãi.
Bà nội Tiêu ngẩng đầu: "Nội lớn tuổi rồi, còn có thể nhìn con và chị con bao lâu nữa hả? Năm ấy, ba mẹ của con mất đột ngột như vậy, nội khổ sở, nhưng nội càng sợ hai con bị người ta đem đi. Lúc đó đã nghĩ, chỉ cần hai cháu gái của nội có thể bình an khôn lớn nên người, thân thể khỏe mạnh, không bệnh không gặp gì xui xẻo, đã tốt lắm rồi."
Nước mắt của Nguyên Bảo chực rơi.
Bà nội Tiêu: "Nguyên Bảo, nội hỏi con một lần nữa, con thật sự thích cô bé đó sao?"
Tiêu Phong Du nghiêm túc gật đầu: "Nội, con thật sự thích chị ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!