Chương 36: (Vô Đề)

-- Là phim gì mà "Cô thật lẳng lơ" ấy hả?

Đây chính là bà nội Tiêu dùng bàn tay hôn nhẹ vào má của Tiêu Phong Du không trượt phát nào, nhưng cô lại chỉ có thể rưng rưng mà thừa nhận: "Dạ... phải, là nó đó..."

Đối mặt với ánh mắt dần thay đổi của Hà mẹ và Vân Hàm, Nguyên Bảo quả thật muốn tìm một cái kẽ hở để chui vào.

Bà nội Tiêu gật đầu, lại hỏi: "Con là... Nguyên Allie?"

Trờiiiiiii... bà nội thật quá tàn nhẫn!

Nguyên Bảo bụm mặt: "Nội, nội đừng hỏi nữa." Cô xoay người muốn chạy ra ngoài, nhưng cô quên cửa đã bị khóa, nắm một cái không mở ra, còn đâm vào khung cửa.

Bà nội Tiêu: ...

Hà mẹ: ...

Vân Hàm: ...

Trời ơi! Mặt mũi của cô cứ thế đã rời xa cô rồi!!!

Mười phút sau.

Hà Vân Hàm nén cười, thoa thuốc lên trán của Nguyên Bảo, cú đâm này thật sự không hề nhẹ, sưng thành cục u lớn như bị ong độc chích vậy, "Thuốc này là bà nội đưa, nói là tối nay là có thể xẹp bớt."

Nguyên Bảo ngửa đầu, cuộc sống không còn gì luyến tiếc.

Mất mặt trước mặt bà nội, cô đã quen, ở trước mặt Vân Hàm... cũng có thể, nhưng

--ở trước mặt Hà mẹ, chao ôi, cô rõ ràng muốn tạo một hình tượng con rể vô cùng anh dũng, biết nhìn xa trông rộng, sau lần này cũng đã không còn.

Trong cái rủi có cái may, biết đâu đấy là phúc thì sao.

Tiêu Phong Du nhìn dáng vẻ đôi mắt ngậm cười của Hà Vân Hàm, trong lòng dễ chịu một ít, chỉ cần chị ấy có thể vui vẻ, dù có bị gì cũng được.

Lúc ăn cơm tối.

Mì sốt trứng thịt của bà nội Tiêu đã nhận được sự khen ngợi của mọi người.

Bà đã dày công lựa chọn thịt heo đen, tẩm ướp gia vị trước, đập vài tép tỏi, chần tái trong nồi rượu gia vị, rắc lên muối mặn, nước tương, nguyên liệu tự chế, sau khi xào chín lại để ngấm thêm mười phút nữa.

Hà Vân Hàm vốn dĩ là người không thích ăn tỏi, nàng thích sạch sẽ, chưa từng cho phép chính mình nhiễm phải mùi vị như thế.

Nguyên Bảo hiểu rõ chị ấy, nhỏ giọng nói: "Lưu lại ấn tượng tốt với bà nội của em, hơn nữa, vùng sơn thôn hoang dã này, ngoại trừ em, chị còn thế thể đối mặt ai."

Ở cùng chị Hà bao lâu nay, điều Nguyên Bảo học được nhiều nhất chính là làm thế nào để thuyết phục một người.

Lời nói của Nguyên Bảo rất có lý, Hà Vân Hàm ăn một xíu, tuy chỉ là nửa chén, nhưng Nguyên Bảo đã vui vẻ mà ồn ào muốn uống bia.

Có lẽ là dạo gần đây quá mệt mỏi, uống xong hai lon bia Nguyên Bảo đã ngủ say.

Hà Vân Hàm nhìn em ấy, ngẩng đầu nhìn ngôi sao sáng lấp lánh, cúi đầu lại là Nguyên Bảo đang ngủ ngon lành.

Giây phút ấy, lòng nàng dường như cũng hòa nhập với tự nhiên, yên ổn đến lạ thường.

Nửa đêm, Nguyên Bảo tỉnh ngủ vì uống nhiều bia nên dẫn đến mắc tiểu, cô ngạc nhiên phát hiện Hà Vân Hàm thế mà lại cuộn tròn trong lòng ngực của cô, cũng nhắm mắt ngủ rồi.

1

Lần này, cô thật sự không dám động đậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!