Được Tô Tần an ủi một hồi, Phong Khiển mới đỡ một chút, Nguyên Bảo là em gái ruột của cô, là người mà cô bắt nạt từ bé tới lớn, là chỗ dựa tinh thần quan trọng nhất trong khoảng thời gian cuộc sống u ám nhất, cô thà rằng tự mình chịu đựng những đau khổ và gập ghềnh này còn hơn là để em ấy phải chịu khổ sở.
Nhưng cũng vì Nguyên Bảo là em gái của cô, Phong Khiển mới hiểu rõ em ấy.
Nguyên Bảo từ nhỏ trông như cười tủm tỉm, chẳng màng thứ gì, nhưng chỉ cần là chuyện đã nhận định thì tám con trâu cũng không kéo lại được.
Huống chi...
Rễ tình đâm sâu, loại cảm giác đó, cô hiểu hơn ai hết.
Tô Tần dường như nhìn thấu nỗi lòng của Phong Khiển, "Được rồi, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi, đừng khóc nữa."
Tiêu Phong Khiển hôn lên gáy của Tô Tần, khẽ than thở: "A Tần nè, chị nói xem em có phải là không nên để em ấy tùy ý như vậy không?"
Tô Tần sờ mặt của Phong Khiển: "Lúc này, nếu chúng ta không ủng hộ Nguyên Bảo, em ấy nên tin cậy ai?"
"U chu choa mạ ơi." Viên Ngọc ở bên cạnh vừa che mắt, lại che mặt, "Hai người bình thường miếng đi được hông, chỗ này vẫn còn có một người sống sờ sờ nè, đau răng qué."
1
Đã nhiều năm như vậy rồi mà hai người này cứ xà nẹo như vậy hoài, ngược đãi kẻ FA là cô đây.
Tô Tần lườm cô một cái, "Chị đi lo việc bên Tần Ý đi, Phong Khiển đi lo bên trường học, em—"
Viên Ngọc tràn đầy mong đợi: "Em luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào!"
Cô cũng sẽ nghe theo sắp xếp mà dốc hết sức giúp đỡ bé Nguyên Bảo nhà cô!
Tô Tần suy nghĩ: "Đừng gây rắc rối nữa."
Viên Ngọc: ...
Phong Khiển bị bộ dạng của Viên Ngọc chọc cười, Viên Ngọc bĩu môi, "Kỳ thực, em cũng có thể giúp đỡ mà, em nhìn Phong Khiển, việc học của Nguyên Bảo không cần dừng, một lát em thay đổi kiểu tóc, mặt trang điểm lên, đi học một năm giùm ẻm là được mà hé? Em xinh thía cơ mà."
2
Tô Tần vỗ vai Phong Khiển, "Bận việc thì cứ đi đi, đừng chậm trễ."
Phong Khiển gật đầu, vẫy tay với Viên Ngọc: "Bye bye."
Viên Ngọc: ...
Hai người chia nhau hành động, Viên Ngọc ôm chặt lấy chính mình, thương tâm mà gọi điện cho bí thư: "Giúp chị rút một trăm triệu tiền mặt ra."
Bí thư bận rộn sứt đầu mẻ trán, "Nước sơn móng tay lại hết rồi ư? Viên tổng, một lát nữa em sẽ mua cho chị, cúp máy trước nha."
"Tút tút", điện thoại bị gác máy.
Trong lòng Viên Ngọc cực kỳ bi thương, cô ôm lấy chân mình, nhẹ giọng hát khẽ: "Anh cô đơn giữa tinh không này, muôn con sóng cuốn xô vào đây..." (2 triệu năm
-Đen Vâu, dùng nhạc Việt tránh bị quét)
Không ngờ, bài hát này khẽ hát chưa được bao lâu, cửa văn phòng đã bị gõ vang lên.
Nhìn thấy người tới là ai, Viên Ngọc chần chừ đứng lên: "Khê Tích!"
Lâm Khê Tích mặc một bộ váy trắng, tóc màu cà phê xõa ra, dây chuyền bạch kim trên cổ làm tôn lên xương quai xanh nhỏ gợi cảm không thể chê, cô có chút sốt ruột nhìn Viên Ngọc: "Chị, chị biết Nguyên Bảo rốt cuộc đã đi đâu rồi không? Còn sư phụ của em nữa, hai người đó sao không ai nghe điện thoại hết vậy??? Em nghe Mẫn Mẫn nói em ấy mới về trường học một chuyến xong lại cuốn gói đi rồi, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Một chuỗi câu hỏi liên tiếp này, Viên Ngọc cười, cô chỉ vào nho ở trên bàn: "Đừng sốt ruột, ngồi ăn miếng bánh uống miếng nước cái đã."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!