Chương 27: (Vô Đề)

Một tiếng "cạch", cửa bị mở ra.

Một chú heo con bị ném ra ngoài, ngay sau đó, Tiêu Phong Du cũng bị ném ra luôn.

Tay của Tiêu Phong Du yếu ớt mà duỗi ra, "Ấy ấy ấy—"

Cô chỉ có thể dùng từ "ấy", chứng cớ rành rành ở trước mặt, cô không còn mặt mũi nào nhìn Hà Vân Hàm.

Hà Vân Hàm khoanh tay, mặt ửng đỏ: "Em, em đừng hòng mà—"

Hai từ "ngủ phục" này cuối cùng lại không có nói ra.

Đuổi ra khỏi nhà.

Đúng thế, Nguyên Bảo đã bị đuổi ra khỏi nhà.

Đầu óc trống rỗng vài giây, Tiêu Phong Du ôm bé heo của mình, hứng gió rơi lệ.

Cô trêu ai, chọc ai hả???

Aaaa!!! Tô Mẫn!!! Đồng đội ngu như heo này, trời ạ! Mày muốn giết tao à!!!

1

Không trong trắng nữa! Ở trong lòng Hà Vân Hàm, cô chắc chắn đã không còn trong trắng nữa rồi!!!

Ngã ở nơi nào thì phải đứng lên từ nơi đó, lồng ngực của Tiêu Phong Du như thể bị nhét vào một tấn thuốc nổ, cô phủi phủi đất trên người bé heo, mang nó lên xe cột chắc dây an toàn, hướng về phía nhà của Hà Vân Hàm hung dữ nói: "Em sẽ còn quay lại!"

Chiếc xe vừa mới khởi động, Nguyên Bảo bỗng dưng nhìn thấy người quen, mới đầu, cô còn tưởng mình nhìn nhầm, chớp mắt nhìn một cái, đúng là không nhìn nhầm.

Là Lạc Nhan và Mễ Tô.

Mễ Tô cũng có nhà ở bên này, Tiêu Phong Du biết điều đó, hồi trước còn từng đi qua một lần.

Chỉ là chị Lạc Nhan... vì sao lại tới đây?

Mễ Tô vẫn là bộ dáng cũ, đội mũ lưỡi trai, lúc này tóc cột lên, đeo hoa tai màu đen, thân hình mảnh khảnh đó, vừa soái vừa đẹp.

Lạc Nhan mặc quần vải gạt màu trắng, chị ấy cúi đầu xuống như là đang rơi nước mắt, rồi dần dà Mễ Tô cũng cúi đầu theo.

Ể?

Tiêu Phong Du từng gặp Mễ Tô lão sư vài lần, dáng vẻ của chị ấy luôn rất ngầu, đây là làm sao vậy?

Ngay sau đó.

Mễ Tô nâng cằm của Lạc Nhan lên, nhẹ hôn lên hai má của chị ấy, dịu dàng mà nói gì đó vài câu, nước mắt của Lạc Nhan càng rơi dữ dội hơn.

Tiêu Phong Du nhìn cảnh này mà hơi khẩn trương, hai người này không phải đang cãi nhau chứ? Chị Lạc Nhan sẽ có nguy hiểm không đây?

Những gì cô từng thấy, toàn là cảnh Mễ Tô "ức hiếp" Lạc Nhan, trong lòng khó tránh khỏi sẽ phần nào định nghĩa mạnh yếu.

Nhưng mà lần này, cô đã nghĩ sai rồi.

Mễ Tô hôn lên nước mắt nơi khóe mắt của Lạc Nhan, ôm chặt chị ấy, lần này, Lạc Nhan không vùng vẫy, cô ôm rất lâu, cuối cùng buông tay ra.

Tiêu Phong Du mở to mắt.

Hai tay Mễ Tô bỏ vào túi áo, xoay người, dần dần mà rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!