Chương 2: (Vô Đề)

Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên Hà Vân Hàm nhấm nháp hương vị bị người khác "quang minh chính đại" xem thường.

Cô nhắm mắt lại, nhẹ chớp hàng mi dài, hít thật sâu một hơi.

Tô Tần ở cạnh, nhìn mà kinh hãi, cô cùng Hà Vân Hàm quen biết đã lâu. Vẻ mắt như vậy ý nói cô ấy đang rất tức giận.

Cô là người phụ nữ có thù tất báo, Tô Tần biết mục tiêu của cô ấy, chính là cái con bé Phong Du kia...

Tiêu Phong Du ngây thơ không hề biết bị người ta ghi hận. Lúc này, cô đang bận quấn lấy người quản lý

- Huệ Văn: "Chị yêu dấu, đừng có nhẫn tâm dị mà."

Huệ Văn khoanh tay, đau đầu nhìn em ấy mà ngao ngán: "Cô coi cái mặt của cô kìa, mới về quê ăn tết có một chuyến mà vòng nào vòng nấy nở hết ra, giảm cân gấp, miễn bàn!"

Tiêu Phong Du ủy khuất sờ bụng mình: "Người ta đang ở tuổi phát triển chứ bộ."

"Còn phát triển, chị nói em bao nhiêu lần rồi." Huệ Văn đỡ trán: "Công ty đã định hướng hình ảnh cho em là thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ đáng yêu và ấm áp."

Tiêu Du Phong: "Em không ấm áp thì sao, mà không ngây thơ thì đã sao nào?", Cô nói, thân nghiêng về sau, lưng tựa vào tường nhìn chằm chằm Huệ Văn cười.

Mắt cô khẽ nhếch, cơ bản không thể hồn nhiên nữa.

Nhóc con thật là trưởng thành.

Trong nụ cười đó, có chút hồn nhiên lại có chút đáng yêu, làm Huệ Văn nhìn thấy bất giác mặt có chút nóng: "Coi bộ dạng em kìa, sắp biến thành hồ ly tinh rồi."

Tiêu Phong Du thở dài: "Chị Huệ, sao chị nỡ nói một cô bé hồn nhiên ngây thơ đáng yêu như em là hồ ly tinh chứ? Không giống chút nào."

Huệ Văn: "Chú ý ánh mắt của em đi! Chị về trước, một tuần này sẽ có chuyên gia dinh dưỡng đến chuẩn bị thực đơn cho em, xem em còn dám lén chị đi ra ngoài ăn linh tinh không!"

Cô nói xong xoay người rời đi.

Tiêu Phong Du phóng lên giường, lấy điện thoại ra, chuyển sang chế độ selfie, ấm ức vô cùng: "Người ta như này là quyến rũ ư?", Cô hất tóc, ánh mắt mị hoặc: "Vầy là quyến rũ á?", cô đứng dậy thử đi catwalk, đi được một chút lại vặn eo, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại: "Cả cái này cũng gọi là quyến rũ?".

Cô ở đó õng ẹo tạo dáng, không biết rằng Huệ Văn đã quay lại, cô quên mất chuyện cần thông báo với Phong Du, không ngờ lúc quay về lại chứng kiến được một cảnh hết sức tưởng tượng. Huệ Văn lẳng lặng đứng ở cửa nhìn một lúc, sau khi chơi chán Tiêu Phong Du nằm bẹp trên giường vừa lắc chân vừa ăn bánh tart trứng, cô thở dài: "Ôi cô bé Phong Du hồn nhiên, đáng yêu của chị ơi!"

Mười ngón chân của Tiêu Phong Du vừa mới xòe ra bỗng cứng đờ.

Im lặng chừng mười giây.

Tiêu Phong Du nuốt miếng bánh tart trứng trong miệng xuống, quay đầu, hai mắt giàn giụa nhìn Huệ Văn: "Coi như đây là bữa tối cuối cùng đi nha." Cô chấp hai tay lại rồi chà xát: "Xin chị đó".

Huệ Văn: ...

Ai mà chịu nổi một cô bé hồn nhiên, đáng yêu làm nũng như vậy chứ?

Huệ Văn thì có đó.

Theo chân Tiêu Phong Du mấy năm trời, cô đã sớm trở thành người bất khả chiến bại.

Theo như cô biết, cô nhóc này rất thông minh, nếu có thể đem "kỹ năng diễn sâu" thường ngày đem áp dụng vào phim ảnh thì hay biết mấy.

Cô nhóc nghịch ngợm này phỏng chừng sẽ bị bỏ đói một tuần.

Lịch trình của Tiêu Phong Du luôn dày đặc, vì cô không giống các nghệ sĩ khác, ngoại trừ công việc, cô còn phải đi học.

Ngoài trái cây ra, thì còn có sữa tách béo, bánh mì lúa mạch.

Người còn đang trong "tuổi ăn tuổi lớn", bận rộn cả ngày, tối về lại bật đèn đọc sách. Kết quả trong tiết thể dục ngày hôm sau, Tiêu Phong Du ngủ như chết trên khán đài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!