Chương 19: (Vô Đề)

--Phong Du, em thích tôi à?

Kỳ thực, khi Hà Vân Hàm nói ra câu này, trong lòng cực kỳ bình tĩnh.

Cô bé lạc quan biết bao, nụ cười khiến cho người ta lưu luyến biết bao, nhưng chung quy tất cả đều sẽ không còn.

Nàng không xứng, hơn nữa... không thể chậm trễ.

Tiêu Phong Du nhìn Hà Vân Hàm, ánh mắt của em ấy thuần khiết như là ánh dương, từng chút bắn trực tiếp vào tim Hà Vân Hàm: "Chị muốn từ chối em sao?"

Không trực tiếp đáp lại mà là càng thẳng thắn hỏi ngược, để người ta không có chút che dấu.

Hai người nhìn nhau thật lâu.

Tiêu Phong Du buông cái ly trong tay xuống, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của Hà Vân Hàm, hai mắt Hà Vân Hàm giật giật, không hề giật tay ra.

Hơi lạnh từ tay khiến người khác đau lòng.

Tiêu Phong Du cầm hai tay của Hà Vân Hàm áp lên hai bên má của mình, nhẹ nhàng vuốt ve một chút, Phong Du cười với nàng: "Chị thích không?"

Lòng bàn tay chạm vào, trắng nõn ấm áp, trong mắt chứa đựng thâm tình tựa như ánh sáng của ngọc lưu ly.

Đúng vậy, Hà Vân Hàm cũng tự mình hỏi lòng đôi chút, nàng thật sự... không thích sao?

Bộ dáng mỉm cười ấy, sợ là không ai có thể từ chối nó.

Hà Vân Hàm nhẹ nhàng rút tay về, lại bị Tiêu Phong Du mạnh mẽ đè lại, trong mắt em ấy mang theo một tia giãy giụa và khẩn cầu: "Nếu thích, cớ sao phải đẩy ra? Vân Hàm, chị đừng như vậy được không?"

Vân Hàm...

Đây là lần đầu tiên Tiêu Phong Du gọi Hà Vân Hàm như thế, thân người Hà Vân Hàm run lên một cái, bị cô bất ngờ bắt lấy, Tiêu Phong Du nghiêng đầu, hai mắt thao tháo nhìn chằm chằm vào Hà Vân Hàm: "Em rất thích chị đấy, từ bé đến lớn—" cô hít một hơi thật sâu, nén xuống nhịp tim đang đập dồn dập như trống, "Em chưa từng có loại mong muốn bảo vệ như vầy, em muốn bảo vệ chị. Tuy rằng... em vẫn chưa trưởng thành, nhưng chị cho em một cơ hội được chứ?

Cứ xem em... xem em như là một người theo đuổi bình thường của chị, chỉ cần chị đừng bảo em tránh xa là được."

Đột nhiên nhận lời tỏ tình.

Trái tim Hà Vân Hàm như bị thứ gì đó cạy ra, giật cả mình.

Mấy năm nay, nàng đã từ chối rất nhiều người.

Thấy qua nhiều loại phản ứng, đại đa số là tỏ vẻ bi thương muốn kiên trì một chút, còn có người lòng tự trọng cao tỏ ra về sau không muốn chạm mắt nhau, cái gì mà phóng khoáng, cái gì thần thái, đó đều là làm ra vẻ thôi, một khi gặp phải lời từ chối triệt để, đáp trả phần nhiều là điên cuồng phản kích, nàng quen đến chán ngán rồi.

Ngoại trừ Tiêu Phong Du, chỉ có em ấy, chân thành mà đem cả trái tim móc ra cho nàng xem.

Nhìn thấy sự dao động của nàng.

Tiêu Phong Du nắm lấy tay nàng, kề môi hôn, đôi mắt cô gợn sóng tình yêu lưu động, "Vả lại – chị nỡ từ chối em sao? Nếu em thực sự rời khỏi, tương lai một ngày nào đó, liệu chị có nhớ đến em không?"

Lời nói này làm tim Hà Vân Hàm như bị thứ gì đó bóp chặt.

Trước giờ... chưa từng có ai nói những lời như vậy với nàng.

Tương lai một ngày nào đó... liệu nàng có nhớ đến cô bé thuần khiết hay cười này không?

Tiêu Phong Du nới lỏng tay Hà Vân Hàm, khẩn trương tự đáy lòng sinh sôi.

Suy cho cùng, vẫn là nàng phải làm quyết định.

Hà Vân Hàm nhìn vào đôi mắt của Tiêu Phong Du, giọng nói rất khẽ: "Phong Du, gia đình cùa chị, những việc trải qua trong cuộc sống của chị rất khác với em, tuổi tác của hai ta càng là—"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!