Chương 10: (Vô Đề)

Trong không gian hệ thống.

[486: Nainuoha, cậu có thể giúp tôi được không?!]

Người được gọi là Nainuoha cũng là một hệ thống, nó trao đổi với 486 một cách khó xử, [Hướng dẫn ký chủ làm chuyện lệch lạc và tổn thương chính họ đã là vi phạm luật lệ của chủ thần rồi, huống chi là vi phạm điều luật nghiêm trọng như sửa đổi ký ức của ký chủ.]

[486, cậu đừng vì suy nghĩ nhất thời mà mắc sai lầm lớn!]

486 nghe đến đây thì phát cáu lên, [Cậu không thấy ký chủ của tôi điên thành cái dạng gì hả! Cô ta đã giết nữ chính của thế giới, trực tiếp khiến thế giới sụp đổ luôn kia kìa!]

[Nainuoha: Nhưng cậu cũng không thể vi phạm luật lệ của chủ thần được, nếu cấp trên phát hiện ra, cậu sẽ bị phán định tiêu hủy.]

486 có một thực thể ảo ở không gian hệ thống, hệ thống chúng nó có thể thiết lập vật chứa cho chính chúng trong không gian này. Nó đã từng rất hâm mộ hệ thống cấp cao có rất nhiều năng lực khác, cho nên nó đặt thực thể của mình thành rương báu màu hồng phấn, còn Nainuoha là một cái quang cầu màu hoàng kim.

Giờ phút này, rương báu phấn hồng trôi nổi trên không trung, không ngừng đung đưa lên xuống như đang biểu đạt tâm trạng nôn nóng của chủ nhân vậy, giọng điệu của nó thì hết sức bất mãn, [Không cần đợi cấp trên đến kiểm tra, nếu cứ tiếp tục như thế, thêm vài cái thế giới bị sụp đổ nữa, không cấp đủ năng lượng thì tôi cũng đi tong thôi.]

[Nainuoha: Nhưng mà...]

[486: Không nhưng nhị gì hết! Nếu không phải chủ thần đi vắng đã lâu, không thể giải trừ buộc định, ai mà muốn mạo hiểm như thế?]

[Xin cậu giúp tôi đi, coi như báo đáp ân tình tôi đã giúp cậu trước kia. Chỉ sửa đổi một chút, sau đó để ký chủ cô ta cứu vớt thế giới, nào ai biết được.]

Nainuoha biết rằng không thể thuyết phục được 486, bất đắc dĩ thở dài, [Được rồi, lúc sau cậu tự giải quyết cho tốt đấy.]

[486: Cảm ơn.]

Hai hệ thống trao đổi xong, 486 liền rời khỏi không gian hệ thống, đi tới thế giới tiếp theo.....

Lạc Tử Hâm mở mắt ra.

Lần này nàng đang nằm trên giường, còn mặc đồ ngủ. Xem ra nguyên chủ trước đó hẳn là đang ngủ.

Nàng nhìn quanh bốn phía, thấy đồ đạc trong nhà giống nơi nguyên chủ đã sống trường kỳ, nhưng bài trí tổng thể lại khiêm tốn và xa hoa, không giống nhà của người thường.

[Ký chủ...] 486 đột nhiên lên tiếng.

[Lạc Tử Hâm: Sao?]

486 có chút dè dặt, [Cô còn nhớ rõ chỉ cần cứu vớt nữ chính, ngăn cản thế giới sụp đổ là có thể đi gặp chủ thần đại nhân, đổi lấy cơ hội trở lại thế giới thực để cô có thể trả thù hung thủ đã sát hại Tần Thanh mà vẫn chưa bị bắt không?]

Lạc Tử Hâm nghiêng đầu nghi hoặc, [Đương nhiên nhớ rõ, ở thế giới đầu tiên cậu đã nói với tôi. Mà cậu hỏi cái này làm gì?]

486 nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm, [Vậy thì tốt rồi...]

Lạc Tử Hâm không hiểu ý của hệ thống, hệ thống hình như cũng không muốn nói nữa nên nàng cũng không để ý chuyện này, trong đầu lại hỏi một chuyện khác, [Hệ thống, vì sao tôi lại không nhớ rõ về thế giới đầu vậy?]

[486: Đó là để tránh ký chủ bị lẫn lộn ký ức của nhiều thế giới, sau khi kết thúc mỗi thế giới đều sẽ xoá mờ ký ức cho ký chủ, đương nhiên ký chủ có thể lựa chọn bảo lưu.]

Lạc Tử Hâm đứng dậy xuống giường, đi đến phòng khách, vừa đi vừa trao đổi với hệ thống trong đầu, [Thế bảo lưu đi.]

[486: Được, ký ức về thế giới đầu của ký chủ đã bảo lưu hoàn chỉnh.]

Phòng khách được trang trí theo phong cách đơn giản sạch sẽ, vách tường màu trắng, gia cụ màu trắng, thỉnh thoảng có điểm thêm những màu sắc khác. Ở hướng ban công có một bông hoa nhỏ màu vàng đang tò mò thò đầu vào trong nhà.

Lạc Tử Hâm đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ban công ra, ánh vào mắt nàng là một vườn hoa nhỏ ngoài trời.

Trong vườn có đủ loài hoa, mỗi một gốc đều được chăm sóc tỉ mỉ.

Chúng tràn đầy sức sống, lúc này chúng đang tắm trong ánh ban mai, sương sớm còn bám trên cánh hoa hoặc cành lá, óng ánh trong suốt, đẹp vô cùng. Chúng đung đưa theo gió khiến người ta cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!