Chương 7: (Vô Đề)

Khi tỉnh lại đầu đau như muốn vỡ tung, Nhan Cảnh mở mắt thì phát hiện mình đang bị người nào đó ôm chặt vào lòng, mùi sữa tắm thơm mát thoang thoảng trên người cậu ta. Hơi giật giật eo lại thấy toàn thân như muốn gãy rời, đau tái cả mặt, nhất là cái chỗ phía sau giật lên cảm giác đau đớn quen thuộc.

Không phải chứ?!

Thằng nhóc thật thà này dám thừa dịp anh uống say rồi chiếm tiện nghi của anh? Còn chiếm đủ từ trong ra ngoài?!

Mặt Nhan Cảnh sầm xuống, cau mày muốn lấy thân phận bề trên giáo huấn cậu ta một trận. Lời còn chưa kịp thốt, bỗng nhiên trong đầu lướt qua vài hình ảnh khó tả, mình toàn thân trần trụi nằm trong bồn tắm, vừa nói "Cậu cũng đến tắm đi" vừa cười tủm tỉm ôm cậu ta không buông, mặt dày lột quần áo của cậu ta, còn chủ động nhào qua hôn cho mặt cậu ta đầy nước miếng…

Nhan Cảnh rùng mình, tức giận nghẹn ứ trong ngực suýt nữa thì làm mình nghẹn chết.

Có phải anh bị điên rồi không?! Điều này quả thực… Quả thực không thể tưởng tượng được! Chưa có ai nói với anh, khi anh uống say lại đói bụng ăn quàng như vậy, còn mặt dày đi quyến rũ người ta? Có phải vì trước đây lần nào uống say cũng không có ai bên cạnh cho nên mới không phát hiện ra tính tình anh thay đổi hoàn toàn sau khi say rượu…

Mặt Nhan Cảnh lúc đỏ lúc trắng, nửa ngày sau cũng không bật ra được chút thanh âm nào.

"A? Anh tỉnh rồi?" Ngược lại tâm tình của Nhung Tử rất tốt, khóe môi cong lên cực kỳ vô tội, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm như sắp đào ra cái hố trên mặt anh.

Nhan Cảnh bị nhìn đến mức da đầu giật giật, khẽ ho một tiếng rồi mới khàn giọng hỏi: "Đây là đâu vậy?"

"À, nhà tôi." Nhung Tử trả lời thẳng, hơi dừng lại rồi mới giải thích, "Anh uống say, tôi hỏi anh ở đâu anh lại không nói rõ, tôi đành cõng anh đến chỗ tôi."

Nghĩ tới cảnh bị cậu ta cõng đi sắc mặt Nhan Cảnh lại càng khó coi. Im lặng ngồi dậy, chậm rãi lia mắt khắp căn phòng nhưng trong lòng anh lại thấy sợ hãi. Trước đây anh qua đêm với người khác đều đến khách sạn, sau một đêm phong lưu thì mỗi người một ngả, chẳng ai cần lưu luyến. Anh chưa bao giờ dẫn người đến nhà mình, cũng sẽ không đến nhà người ta.

Hôm nay lại bị thằng nhóc này cõng về nhà, còn ở phòng tắm của cậu ta như vậy, như vậy…

Nhan Cảnh nhức đầu day day thái dương.

Anh thậm chí không thể tin được, mình đã đến tuổi này lại có thể làm chuyện điên cuồng như thế.

Chỗ này chắc chắn là phòng ngủ của Nhung Tử, trong phòng chỉ có một chiếc giường cùng một bàn học, trên bàn đặt một chiếc máy tính bàn, bên cạnh còn có một laptop, một chồng CD để lộn xộn ở bên trên, gì mà Tiên Kiếm kỳ hiệp truyền, Hiên Viên kiếm, Ảo tưởng cuối cùng… các loại game đều đầy đủ. Bên cạnh còn để mấy cái túi nhựa rỗng, dường như là đồ ăn vặt thì phải.

Nhung Tử thấy anh đang đánh giá phòng của mình thì có hơi ngượng ngùng, cười nói: "Phòng ngủ của tôi có hơi lộn xộn, anh đừng để ý." Nói xong đứng dậy, quấn tạm khăn quanh hông rồi nhanh chóng vơ đống CD kia ném vào ngăn kéo, mớ túi khoai tây chiên thì vo thành cục ném vào thùng rác, sau đó quay lại nhìn anh, gãi đầu cười ngượng.

Nhan Cảnh cảm thấy đầu lại bắt đầu đau. Động tác này của cậu ta, cũng ngu đần y như chàng thanh niên lần đầu dẫn bạn gái về nhà…

Giữa mình và bạn nhỏ Nhung Tử này hiển nhiên có sự khác nhau, lúc trước mắt bị mù hay sao lại muốn bắt con mồi thế này, kết quả bị con mồi ăn một lần rồi lại ăn tiếp. Lần đầu thì vì ánh mắt vô tội của cậu ta mà mềm lòng, sau đó đau eo mấy ngày chẳng đi thẳng được. Lần thứ hai lại úp người trên lưng cậu ta ngủ, sau đó để mặc cậu ta kéo về nhà ăn bằng sạch… Thật là mất cả chì lẫn chài, một lần lỡ bước thành hận thiên thu.

Chẳng lẽ, trong tiềm thức mình, hệ số phòng bị với Nhung Tử nhỏ lại là 0 sao?

Nhan Cảnh đột nhiên có dự cảm không ổn.

Người như Nhung Tử dường như là khắc tinh của anh. Những người bình thường anh tiếp xúc, ví dụ như Âu Dương Sóc, Bạch Thiếu Bác, thậm chí cả chị gái anh Nhan Như, bọn họ đều có tâm cơ nguy hiểm. Anh cũng quen đọ sức với những người đó, mỗi lời nói ra đều phải vòng vo ba đường bảy ngõ.

Nhưng hôm nay, gặp kiểu người thẳng tính nghĩ gì đều viết lên mặt như Nhung Tử thì anh lại thấy bối rối. Giống như mỗi ngày đều phải đoán ý với người, bây giờ có người viết đáp án ngay trên mặt không cần đoán, ngược lại anh thấy không quen. Có đôi khi nhìn vào mắt Nhung Tử, thậm chí sẽ có loại cảm giác tội lỗi kỳ lạ.

– Vốn dĩ không phải người cùng thế giới, không nên có bất kỳ liên quan gì với cậu ta nữa.

Nhan Cảnh thầm hạ quyết tâm, lập tức đứng dậy mặc quần áo, lại lần nữa chạy mất dép.

Nhung Tử đột nhiên giữ tay anh lại, khẽ nói: "Đã muộn rồi, đêm nay ngủ ở đây đi, tôi đã đổi ga giường rồi." Thấy mặt Nhan Cảnh sầm xuống, Nhung Tử lại bổ sung, "Nếu anh ngại chật, tôi ra phòng khách ngủ trên sô pha…"

"Tôi còn có việc." Nhan Cảnh lạnh nhạt ngắt lời cậu, giọng nói lạnh lùng, "Tám giờ sáng mai lên máy bay, đến nơi khác làm việc."

"Đi công tác?" Nhung Tử kinh ngạc, nhớ tới cảnh trong phòng tắm trên mặt lại có vẻ tự trách, "Tôi không biết anh phải đi công tác, bằng không sẽ không…"

Nhan Cảnh dùng mắt ngăn cậu lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không sao, bây giờ tôi về sắp xếp hành lý, còn kịp."

Nhung Tử vội vàng cầm quần áo giúp anh, mình cũng nhanh chóng mặc quần áo, "Tôi đưa anh đi."

"Không cần, tôi đón xe về."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!