Nhan Cảnh nhìn thông tin Tra Vô Thử Nhân gửi tới, tâm tình không chỉ dùng hai chữ "khiếp sợ" đơn giản để hình dùng được.
Cậu ta là Nhung Tử? Bạn mạng quen biết từ rất lâu này, làm sao có thể đột nhiên biến thân thành Nhung Tử?! Thế nhưng, cậu ta đã chính miệng nói, điều ấy tuyệt đối không sai được, bởi vì mình căn bản mình chưa từng nhắc đến tên Nhung Tử với cậu ta.
Vẻ mặt Nhan Cảnh cứng đờ lật lại nhật ký trò chuyện với Tra Vô Thử Nhân, mấy năm trôi qua, vậy mà đã có mấy trăm trang rồi. Từng trang từng trang lướt qua, trong lòng càng thêm rung động.
Không nói đến nịnh nọt cùng thăm dò ngốc nghếch lúc đầu, sau khi chia tay bốn năm, cậu ta luôn bâng quơ hỏi mình gần đây thế nào. Lúc ấy tưởng chỉ là hàn huyên giữa bạn trên mạng cũng không để ý, nhưng hôm nay mới biết, giữa những hàng chữ đều chứa sự ân cần.
Bản thân mỗi lúc máy tính bị virut hay không biết dùng software luôn theo thói quen nhờ cậu ta giúp, mỗi lần, cậu ta đều rất kiên nhẫn giải thích, thậm chí điều khiển từ xa làm mẫu cho mình. Dù lúc ấy đang bận rộn, cậu ta đều chưa từng biểu hiện dù chỉ một chút không kiên nhẫn.
Cậu ấy luôn lặng lẽ bên mình như vậy…
Vừa nghĩ tới người thanh niên nghiêm túc cố chấp kia sau khi chia tay còn có thể điềm nhiên như không có việc gì nói chuyện với mình, Nhan Cảnh đã cảm thấy vô cùng cảm động, còn cả đau lòng.
Nhìn trong cửa sổ đối thoại gõ ra "đồ ngốc", Nhan Cảnh cũng chẳng biết nên cãi lại thế nào. Mình cũng ngốc thật, biết cậu ấy lâu như vậy, trao đổi lâu như vậy, tâm sự gì cũng nói với cậu ấy, vậy mà lại hoàn toàn không hoài nghi thân phận của cậu ta.
Suy nghĩ thật lâu mới gõ qua một câu: "Sao cậu không nói cho tôi biết sớm?"
Nghĩ tới vừa rồi nói nhiều câu "thích cậu ấy" như vậy, Nhan Cảnh thấy vô cùng xấu hổ. Không biết bên kia máy tính Nhung Tử nghe một tràng tâm sự lúc dở hơi của mình sẽ có vẻ mặt gì.
Không ngờ tin tức này gửi qua mà bên kia không thấy trả lời lại, avatar cũng xám, dường như là trực tiếp logout rồi.
Nhan Cảnh đợi lâu thật lâu vẫn không thấy cậu online, còn tưởng là máy tính hỏng hoặc là mất mạng, lại không biết sau khi Nhung Tử đánh xong câu nói kia lập tức cầm chìa khóa trong ngăn kéo xoay người lao ra ngoài, đi đường nhanh như bị sói đuổi vậy. Trong lúc vội vàng còn đụng ngã chiếc ghế trong phòng khách.
Không thấy Nhung Tử hồi âm, Nhan Cảnh nhàm chán quay lại cẩn thận lật từng trang nhật ký trò chuyện. Mới lật được hơn 100 trang, đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Nhung Tử đang oai phong nghiêm nghị đứng ở cửa ra vào.
Cậu dường như chạy thang bộ lên, lồng ngực đang phập phồng kịch liệt. Một tay vịn tay cầm cửa, tay kia chống vách tường, hai mắt đỏ lên, như con dã thú đang tức giận nghiêm mặt nhìn mình.
Nhan Cảnh kinh ngạc bật dậy, "Nhung Tử? Cậu vào bằng cách nào?"
Nhung Tử bình thản nói: "Chìa khóa anh cho em năm đó, em còn giữ." Lấy từ trong túi một chiếc chìa khóa lắc lắc trước mặt anh, sau đó còn nói, "Em cảm thấy, rất nhiều chuyện thích hợp gặp mặt nói thẳng hơn."
"…"
"Rất ngạc nhiên đúng không? Em còn giữ chìa khóa anh cho." Nhung Tử nói xong liền bước lên trước vài bước.
Một Nhung Tử vì phẫn nộ mà đặc biệt có khí thế khiến Nhan Cảnh bỗng chốc rối loạn, chống lại cặp mắt thâm thúy kia, nhìn cậu ấy chậm rãi tới gần mình, Nhan Cảnh không khỏi lùi về sau một bước, trên mặt cố nặn ra một nụ cười: "Cậu trực tiếp mở cửa vào như vậy, ít nhất nên gọi tôi trước một tiếng… A…"
Chấn động đột ngột khiến Nhan Cảnh lùi lại vừa vặn đến bên giường, tiếp đó bị thanh niên dùng lực đè ngã xuống giường. Áo ngủ rộng thùng thình vì động tác đó mà mở rộng một phần, lồng ngực trần trụi dán lên âu phục lạnh như băng của cậu ta khiến Nhan Cảnh cứng đờ cả người.
"Cậu làm gì?!" Còn chưa kịp phản ứng, hai tay đã bị bắt chéo đè trên đỉnh đầu, đầu gối cậu thọc vào giữa hai chân. Lực của cậu mạnh không cho người nào có thể thoát đi, Nhan Cảnh bị cậu đè cả người trên giường cũng có chút chật vật, nghiêng đầu tránh ánh mắt của cậu.
Một tay Nhung Tử nắm cằm anh, bắt buộc anh quay mặt lại về phía mình, nhỏ giọng nói: "Nói ra, khó như vậy sao?"
Nhan Cảnh ngơ ngác, nhìn vào mắt cậu lại không biết nên nói gì cho phải.
Hai người cứng đờ nhìn nhau thật lâu, lúc này Nhung Tử mới nhẹ nói: "Không phải anh nói đời này yêu nhất, duy nhất chỉ có Nhung Vũ Minh ư? Em trả thù hắn như vậy… Anh không trách em?"
Trong lòng Nhan Cảnh luôn áy náy vì những lời thương hại nói với cậu ấy năm đó, không khỏi vội vàng giải thích: "Lúc ấy chỉ vì muốn chia tay với cậu mới cố ý nói những lời tổn thương như vậy, kỳ thật tôi…"
Nói đến đây vội ngừng lại, aizz, để một người lớn tuổi như anh tỏ tình với người trẻ hơn mình như vậy, nói thế nào cũng cảm thấy rất xấu hổ.
"Kỳ thật cái gì?" Hai mắt Nhung Tử sáng lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bờ môi Nhan Cảnh, ngừng thở chờ mong đáp án nào đó khiến người ta tha thiết ước mơ.
Nhan Cảnh bị đôi mắt tỏa sáng của cậu nhìn càng thêm xấu hổ, sống nhiều năm như vậy còn chưa tỏ tình với ai, bây giờ mới phát hiện muốn đối mặt nói ra ba chữ "tôi thích cậu" quả thật quá khó khăn. Nhưng… Vì người trước mặt, bỏ chút kiêu ngạo này cũng không gì lớn lao. Huống chi, dáng vẻ chờ mong của tên nhóc nào đó quả thật khiến người ta nhũn cả tim…
Nghĩ tới đây, hai tai Nhan Cảnh hơi ửng đỏ, quay đầu ra chỗ khác đờ đẫn nói: "Kỳ thật… Người tôi yêu là cậu."
"…!" Tuy vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng nghe chính miệng anh nói ra Nhung Tử vẫn vô cùng kích động, cánh tay ôm anh cũng chặt hơn, giọng nói cũng càng mềm mại, "Thật không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!