"Anh, chuyện của anh giải quyết xong rồi à?" Đầu kia điện thoại giọng Nhan Tự rất vui vẻ, Nhan Hiểu Niệm bên cạnh đang hét lên "Chú chú, con muốn ăn cái kia!" Nhan Cảnh nghe tiếng con trai ồn ào ở đầu bên kia, không nhịn được bật cười nói: "Bây giờ anh đến đón Hiểu Niệm, được không?"
"Được, em nhắn địa chỉ cho anh."
Nhan Cảnh đi ra bệnh viện đến tiệm bánh ngọt phía đối diện lấy bánh sinh nhật cùng nến đặt hàng sáng này, tiện đường rẽ vào siêu thị bên cạnh mua đồ ăn, dự định đón Hiểu Niệm về thẳng nhà nấu cơm, cùng con trai tổ chức một buổi sinh nhật.
Đứng ở đường vẫy taxi, đến sáu giờ cuối cùng đã tới tiểu khu Hải Loan, Nhan Cảnh theo địa chỉ Nhan Tự cho đi thang máy lên tầng sáu bấm chuông cửa, quả nhiên là Nhan Tự tươi cười ra mở cửa: "Anh, mau vào đi."
Nhan Cảnh nói: "Không làm phiền chú, anh đón Hiểu Niệm về luôn, lái xe còn đang đợi dưới lầu."
Hiểu Niệm trong phòng gọi: "Bố vào đây đi, mau đến xem quà chú tặng cho con, nhanh lên nhanh lên."
Nhan Cảnh không có cách nào đành phải bước vào phòng, cũng vào lúc đối diện với ánh mắt của người nào đó lập tức cứng người.
Nhung Tử đang ngồi trên salon nhàn nhã xem tivi, Nhan Hiểu Niệm nằm bên cạnh cậu vừa chơi người máy đến quên cả trời đất, vừa nói: "Bố ơi, chú Nhung tặng cho con người máy, chơi thích lắm."
– chú mà bé nói vì sao lại là chú Nhung?
Nhan Cảnh nhìn Nhung Tử, cố nén chấn động trong lòng cười nói: "Cảm ơn cậu." Đi qua bế Nhan Hiểu Niệm lên, "Đi thôi, về nhà với bố."
Nhan Hiểu Niệm không chịu, "Thế nhưng chú Nhung mua hoa quả cho con mà con vẫn chưa ăn mà."
– tại sao chú Nhung phải mua hoa quả cho con?
Nhan Cảnh đang thấy khó hiểu chợt nghe Nhan Tự ở sau lưng nói: "Anh, lần đầu tiên anh tới chỗ em, vội về như vậy làm gì. Anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Nhung Tử cũng chưa ăn, hai người ở đây cùng ăn luôn đi."
Nhan Cảnh cười nói: "Không được, lái xe còn ở dưới lầu đợi, đồ tôi mua đều để hết trong xe…"
"Em đi lấy." Nhan Tự ngắt lời anh, nói xong liền xoay người vội vàng ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại.
Nhung Tử ngược lại vẫn giữ bình tĩnh, từ đầu đến cuối vẫn bình thản xem tivi không nói một câu.
Nhan Cảnh đành bất đắc dĩ bước tới, ngồi xuống chỗ xa cậu nhất trên ghế salon, vẫy tay với Hiểu Niệm, "Qua đây."
Nhan Hiểu Niệm ngoan ngoãn bò tới, cầm người máy trong tay, "Bố ơi, chú Nhung tặng cho con người máy này, bố xem có thể gập lại này, còn có thể làm rất nhiều động tác như vậy, như vậy."
Nhan Cảnh xoa đầu bé, "Ừ, cảm ơn chú Nhung đi."
Nhan Hiểu Niệm nói: "Chú Nhung nói, không cần cảm ơn."
"…" Nhan Cảnh ngẩng đầu liếc Nhung Tử, cậu cũng đúng lúc nhìn sang, hai mắt nhìn nhau trong lòng hai người đều thấy rung động, rồi lại ra vẻ bình tĩnh chuyển mắt.
Nhan Cảnh mở miệng hỏi: "Sao cậu lại…"
Nhung Tử cũng mở miệng nói: "Bệnh viện các anh…"
Hai người như tâm linh tương thông cùng nhau mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng, ánh mắt liếc nhìn nhau, tim đập đột nhiên dồn dập, không khỏi đều cúi đầu im lặng.
Sau một lúc lâu, Nhan Cảnh mới bật cười nói: "Cậu vừa định hỏi cái gì?"
Nhung Tử thấp giọng nói: "Ở bệnh viện anh xảy ra chuyện gì à? Tôi nghe Nhan Tự nói, anh với Thiếu Bác đều bị gọi về?"
Nhan Cảnh nói: "Ừ, một bệnh nhân tâm thần phân liệt ở khoa chúng tôi muốn nhảy lầu tự tử, cả cảnh sát cũng được gọi đến, nên tôi với Thiếu Bác phải về một chuyến. Bây giờ đã không có việc gì rồi, người bệnh cũng đã tiêm thuốc an thần."
Nhung Tử gật đầu, "Không sao là tốt rồi."
Nhan Cảnh im lặng một lúc, lại không kìm được mở miệng hỏi: "Sao cậu lại ở chỗ Nhan Tự?"
"À, chỗ làm của tôi với Nhan Tự không xa, tôi lại chưa mua nhà ở đây nên ở nhờ mỗi tháng trả tiền nhà cho anh ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!