Mấy hôm nữa là sinh nhật Nhan Hiểu Niệm, từ sau khi nhận nuôi Hiểu Niệm, mỗi năm đến sinh nhật Nhan Cảnh đều dẫn nhóc đến hiệu ảnh ăn mặc thật đẹp rồi chụp một bức ảnh chân dung làm kỷ niệm, năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Ngày 25 tháng 8 hôm nay sinh nhật Hiểu Niệm lại đúng vào thứ sáu, buổi sáng Nhan Cảnh đến bệnh viện kiểm tra hết các phòng xong liền gọi mấy bác sĩ cấp dưới đến, "Hôm nay tôi có việc, muốn xin nghỉ một ngày. Bệnh án vừa rồi đều đã kiểm tra xong, có vấn đề gì các bạn cứ gọi điện cho tôi." Mấy bác sĩ trẻ tuổi cười nói: "Chủ nhiệm Nhan đi mau lên! Không sao đâu!"
Từ khi Nhan Cảnh trở thành chủ nhiệm, khoa thần kinh bệnh viện Thế Tân dưới sự quản lý của anh trở nên quy củ hơn hẳn, giường bệnh nhiều hơn gấp đôi trước đây, môi trường cũng tốt hơn. Còn những bệnh nhân có khuynh hướng bạo lực tương đối nghiêm trọng được cách ly trong phòng bệnh, người bệnh mộ danh mà đến ngày càng nhiều.
Mấy năm nay yên ổn làm bác sĩ ở bệnh viện Thế Tân, Nhan Cảnh rất ít khi xin nghỉ, có rất ít thời gian chăm sóc con trai, Hiểu Niệm thường đến ở chỗ Nhan Như chơi với anh chị họ. Hôm nay là sinh nhật Nhan Hiểu Niệm, Nhan Cảnh dù có thế nào cũng muốn ở bên bé một ngày.
Vào phòng thay quần áo cởi áo khoác ngoài, Nhan Cảnh xoay người xuống lầu tiến thẳng đến nhà chị gái.
Tối hôm qua Nhan Hiểu Niệm được bác bé đón về nhà ăn cơm, đã muộn nên ngủ luôn ở đó. Lúc Nhan Cảnh đến nhà Nhan Như, Nhan Hiểu Niệm đang cùng Nhan Hiểu Khôn vẽ nguệch ngoạc trên giấy, mặt Nhan Hiểu Khôn bị Nhan Hiểu Niệm nghịch ngợm bôi thành mèo hoa.
Nhớ khi còn bé mình cũng thường xuyên bôi linh tinh lên mặt chị gái như vậy, Nhan Cảnh không nhịn được cười nhéo mũi Hiểu Niệm, "Con sao lại không nghe lời, bắt nạt Hiểu Khôn hử?"
Nhan Hiểu Niệm tỏ vẻ vô tội: "Là chính chị ấy bôi đấy, không liên quan đến con."
Hôm nay thân thể Nhan Như không thoải mái nên nghỉ ở nhà, thấy Nhan Cảnh xách theo hoa quả đến thăm liền đi ra cười nói: "Hiểu Niệm đi theo cậu, thế rồi học hết toàn bộ nghịch ngợm lúc còn bé của cậu."
Nhan Cảnh bất đắc dĩ nói: "Đây là bản tính của nó, không liên quan đến em."
Vẻ mặt vô tội lúc hai cha con nói "Không liên quan đến con/em" giống nhau như đúc. Nhan Như nén cười, nhẹ nói: "A Cảnh cậu tới đây một chút, chị có mấy câu muốn nói với cậu."
Nhan Cảnh có thể đoán đại khái được ý của chị, mấy năm nay chị đã vô số lần ám chỉ đàn ông độc thân nuôi con không dễ, hiển nhiên là muốn mình nhanh kết hôn. Quả nhiên, Nhan Như gọi anh vào phòng sách nói: "A Cảnh, một mình nuôi con kỳ thật rất khó khăn, những khi cậu bận rộn Hiểu Niệm sẽ không có ai chăm sóc. Chị hỏi cậu thật lòng, cậu có ý định tìm mẹ cho Hiểu Niệm không?"
Nhan Cảnh cười nói: "Em sẽ xem xét chuyện này. Nhưng chị phải chuẩn bị tốt tâm lý, em không có cảm giác với phụ nữ chị đã biết từ lâu. Cuối cùng em vẫn sẽ chung sống với một người đàn ông."
Nhan Như còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy Nhan Hiểu Niệm trốn ngoài cửa đã chạy tới nhảy vào lòng: "Con chỉ cần bố là đủ rồi, con không muốn mẹ kế! Bác là người xấu! Không được ép bố con tìm mẹ kế!"
Nhan Hiểu Niệm ra sức đánh Nhan Như, mặt Nhan Như bị đánh trúng có chút xấu hổ.
Ngược lại Nhan Cảnh rất bình tĩnh, xoay người bế con lên nhẹ giọng dỗ bé, "Ngoan, bố sẽ không tìm mẹ kế cho con. Bố tìm ba kế cho con, con có muốn không?"
Nhan Hiểu Niệm quay đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi: "Ba kế là cái gì?"
"Ừ, chính là người sẽ thương con như bố. Lúc bố bận rộn còn còn người bố khác có thể chơi với con."
"Bố khác? Sẽ mua đồ ăn ngon cho con ạ?"
"Đúng vậy, còn có thể mua cho con quần áo mới cùng đồ chơi."
Nhan Như nhìn cảnh Nhan Cảnh dỗ Nhan Hiểu Niệm mà trợn mắt há mồm.
Trong ấn tượng của chị, em trai mặc dù có phần yêu thương động vật với trẻ con, nhưng cho tới giờ chị chưa tận mắt nhìn thấy cảnh anh dỗ Nhan Hiểu Niệm. Dáng cười nhẹ nhàng kia khiến cả người anh toát lên vẻ dịu dàng lạ. Mà Nhan Hiểu Niệm rõ ràng cũng ăn chiêu này của bố bé, được Nhan Cảnh dỗ vài câu lập tức cắn câu, gật đầu: "Được, con nghe lời bố, chúng ta tìm ba kế."
Nhan Như xấu hổ đứng ở đó không biết nên nói gì cho phải, Nhan Cảnh mỉm cười vuốt đầu Hiểu Niệm, quay đầu nói với Nhan Như: "Chị, em đưa bé đi chụp ảnh trước, đã hẹn với thợ ảnh rồi."
Hai cha con cùng đến hiệu ảnh, Nhan Cảnh chọn vài bộ quần áo trong đống đồ dành cho trẻ em, có đồ cổ trang hoàng đế Thanh triều, còn có áo choàng Batman, áo khoác hình gấu, các loại đạo cụ hoạt hình đáng yêu được một đống, dẫn theo Hiểu Niệm đi cùng thợ ảnh thợ trang điểm đi chụp ngoại cảnh.
Một đoàn người ngồi xe đến công viên chọn cảnh, Nhan Hiểu Niệm mặc đồ hoàng đế tạo các loại tư thế không biết nên khóc hay cười, chọc cho đoàn người cười nắc nẻ. Chụp cả ngày, chọn ra rất nhiều ảnh khá đẹp, chọn ảnh xong đám người chụp ảnh về tiệm làm album, còn Nhan Cảnh dẫn Nhan Hiểu Niệm đến nhà hàng gần đó ăn cơm.
Lúc này mới năm giờ chiều, trong đại sảnh lầu một cũng không có nhiều người, Nhan Cảnh dẫn Hiểu Niệm tìm vị trí ngồi xuống. Đang muốn gọi món Nhan Hiểu Niệm đột nhiên tỏ vẻ thần bí ghé vào tai Nhan Cảnh nói: "Bố, bố xem người kia, có phải chú Bạch không?"
Nhan Cảnh nhìn theo mắt bé, quả nhiên nhìn thấy Bạch Thiếu Bác cách đó không xa.
Trên bàn đặt bốn năm chén đĩa chứng minh hắn đã dùng bữa tối xong, hiển nhiên nhiều đồ ăn như vậy là đi ăn cơm với người khác, chỉ là chỗ ngồi đối diện của hắn không có người. Hắn ăn cơm với ai? Nhan Cảnh thấy khó hiểu.
Đúng lúc này, một người đàn ông từ phía toilet đi tới ngồi xuống đối diện Bạch Thiếu Bác. Người nọ mặt mũi nhã nhặn, màu da tái nhợt như có bệnh, lúc cười cảm giác yếu đuối như bệnh nặng mới khỏi.
– vậy mà lại là Nhan Tự?!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!