Chương 31: (Vô Đề)

Ba giờ chiều, Nhan Cảnh đúng giờ đến khu giường nằm ở khoa tim mạch, so với khoa tâm lý vắng vẻ thì ở đây hiển nhiên bận rộn hơn nhiều. Bởi Bạch Kiến Sinh và Nhan Trung sách đều là chuyên gia trong lĩnh vực tim mạch, Skhoa tim mạch của bệnh viện Thế Tân vì thế cũng nổi danh nhất, người bệnh cũng đông nhất, thậm chí có rất nhiều người bệnh từ nơi khác mộ danh mà đến.

Trong hành lang một nhóm y tá đang đối chiếu lời dặn của bác sĩ, Nhan Cảnh lướt qua các cô đi thẳng vào phòng chờ của bác sĩ. Trong phòng có mấy bác sĩ đang ngồi trước máy tính ghi bệnh án. Nhan Cảnh dùng ngón tay gõ cửa, nói: "Xin hỏi bác sĩ Trần có ở đây không?"

Có một chàng trai trẻ quay lại, nhìn thấy đối phương mặc áo khoác trắng không khỏi sửng sốt, "Anh là?"

Nhan Cảnh thản nhiên nói: "Bác sĩ khoa tâm lý tới hội chẩn, họ Nhan."

Chàng trai trẻ hiểu ra, lập tức đứng lên nhiệt tình bắt tay với Nhan Cảnh: "Chào bác sĩ Nhan, người bệnh kia đi làm kiểm tra rồi, còn chưa quay lại. Tôi sẽ nói sơ qua cho anh tình trạng của anh ta."

Nhan Cảnh gật đầu cùng cậu ta vào phòng bên cạnh. Bác sĩ Trần cầm bệnh án đưa cho Nhan Cảnh, vừa thấp giọng nói: "Nhan Tự, nam hai mươi tám tuổi, có tiền sử bệnh tim hơn mười năm, bố anh ta đã quan đời mười năm trước vì suy tim. Những năm này anh ta vẫn luôn ở bệnh viện nhân dân thành phố A tiến hành trị liệu dược vật theo quy luật, lần này đến thành phố B công tác, đúng lúc gặp phải cơn bão hôm trước bị ngất bên đường, được xe cứu thương đưa tới bệnh viện chúng ta."

Nhan Cảnh mở bệnh án nhìn một lượt, lật đến ảnh chụp x

-quang động mạch gần đây nhất, ngẩng đầu hỏi: "Các cậu có kế hoạch giải phẫu nối động mạch tim cho cậu ta?"

"Đúng vậy, phương án giải phẫu đã tính toán xong, do giáo sư bạch kiến sinh mổ chính. Thế nhưng người bệnh từ chối giải phẫu trị liệu, cho nên gia đình anh ta hi vọng bác sĩ khoa tâm lý có thể giúp đỡ."

Nhan Cảnh gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

Đúng lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền đến giọng y tá: "Bác sĩ Trần, bệnh nhân giường số 5 đã về rồi."

"Đã biết." Bác sĩ Trần cười nói với Nhan Cảnh, "Anh ta về rồi, chúng ta cùng đi xem, hay là một mình anh đi?"

Nhan Cảnh đứng lên, "Tôi đi một mình thôi, vấn đề tâm lý không tiện có nhiều người."

"Được, vậy làm phiền anh rồi."

"Không có gì."

Nhan Cảnh tìm được giường 5, đẩy cửa bước vào. Nơi này là phòng bệnh VIP một người, sạch sẽ như khách sạn, tủ đặt TV dựa vào tường, bên cạnh TV còn bày một giỏ hoa tươi cùng hoa quả rất to, hẳn là của người nhà anh ta mang đến lúc thăm bệnh.

Bóng lưng người đàn ông đang xoay người dọn giường chiếu nhìn có vẻ rất cao lớn, mặc áo sơmi vừa người cùng quần tây, dáng người rất tốt. Nghe thấy cửa phòng mở, anh ta liền quay đầu, con mắt sâu thẳm cùng sống mũi cao thẳng, tổ hợp với nhau lại khiến khuôn mặt có vẻ tinh xảo.

Sau khi nhìn thấy Nhan Cảnh, anh ta rõ ràng có chút kinh ngạc.

Người đàn ông mặc áo khoác trắng đứng trước mặt không có bất cứ biểu hiện gì,  hình dáng dưới ánh sáng chiết xạ hơi có vẻ dịu dàng, lúc này lại vì đường cong khuôn mặt kéo căng mà lộ ra vẻ lạnh lùng và lạnh nhạt. Bờ môi nhếch lên không nói một câu.

Im lặng xấu hổ giằng co rất lâu, người đàn ông ngập ngừng mở miệng, khẽ hỏi: "A Cảnh?"

Hai chữ đơn giản khiến lưng Nhan Cảnh lập tức cứng đờ, đầu ngón tay cầm chặt bệnh án run lên bần bật. Nếu không phải tự chủ của anh quá tốt có lẽ đã ở trước mặt đối phương làm hành động mất mặt là đánh rơi bệnh án.

Nhiều năm không gặp, anh ta đã trưởng thành rất nhiều.

Thiếu niên trẻ trung ôn hòa trong trí nhớ, hôm nay đã là một người đàn ông trầm ổn giỏi giang.

Quả thật lạ lẫm vô cùng.

Cho tới giờ Nhan Cảnh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại Nhung Vũ Minh dưới tình huống như vậy, cố gắng hít sâu vài hơi Nhan Cảnh mới giữ được dáng vẻ bình thản, chậm rãi nói: "Xin chào, tôi là bác sĩ khoa tâm lý tới hội chẩn, có thể nói cho tôi biết vì sao anh không muốn tiến hành giải phẫu không?"

Nhung Vũ Minh lại bỏ qua giới thiệu của anh, cố chấp hỏi: "A Cảnh, cậu về nước lúc nào? Ở đây làm việc à?"

Nhan Cảnh bình thản nói: "Xin gọi tôi là bác sĩ Nhan, còn nữa, xin anh hợp tác một chút, trả lời vấn đề của tôi."

Nhung Vũ Minh im lặng, ánh mắt lại vẫn luôn nhìn chăm chú vào Nhan Cảnh, trong mắt có vẻ khó xử.

Lúc này cửa phòng rửa tay đột nhiên mở ra, một người đàn ông dáng người cao gầy mặc quần áo ô vuông của bệnh nhân đi ra, sắc mặt có chút tái nhợt. Cậu ta lớn lên rất nhã nhặn, tuy không gọi là đẹp trai nhưng ngũ quan lại cho người ta cảm giác dịu dàng thoải mái. Nhung Vũ Minh trông thấy y vội bước lên đỡ lấy tay y, dẫn y đến bên giường bệnh ngồi xuống, dịu dàng nói: "Thế nào rồi? Cảm giác khá hơn chút nào không?

Vẫn còn tiêu chảy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!