Chương 30: (Vô Đề)

Ăn xong bữa tối Nhan Cảnh kiếm cớ rời khỏi Lưu gia, anh không muốn tiếp tục gượng cười đối mặt với cha mẹ nuôi Nhung Tử.

Đi một mình trên đường, hứng gió đêm điều chỉnh lại suy nghĩ hỗn loạn, anh nhớ tới cuộc đời ba mươi mấy năm qua của mình, ngoài việc học coi như có chút thành tích thì về mặt tình cảm quả thực thất bại vô cùng.

Nhan Cảnh biết mình thật ra là người rất cố chấp, năm đó Nhung Vũ Thành bị tai nạn chết anh vẫn không chịu lái xe, thà rằng ra ngoài bắt xe taxi cũng lười tự mình đi học. Năm đó Nhung Vũ Minh vứt bỏ anh quỳ cả đêm trong mưa, cũng làm anh không còn tin tưởng vào tình yêu, thà dạo chơi nhân sinh phong lưu tự do cũng không muốn nghiêm túc bắt đầu một cuộc tình.

Quả là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cố chấp đến mức điên cuồng.

Có lẽ chỉ là sợ mình ở trong mắt người khác trở nên ngu xuẩn nên mới phải biểu hiện lạnh nhạt và bình tĩnh.

Tất cả mọi người cho rằng Nhan Cảnh là người không tim không phổi, có sức sống mạnh mẽ như con gián đánh hoài không chết. Tâm tình của anh tới giờ vẫn không có người hỏi đến. Cho nên, anh cũng không lo lắng sự yếu ớt mà mình giấu rất sâu sẽ bị phát giác.

Cũng không biết đi bao lâu, Nhan Cảnh thấy phía trước trong một góc quảng trường có rất nhiều đứa bé đang học trượt patin, giày trượt dưới chân lóe sáng dưới ánh đèn rực rỡ. Hôm nay đúng lúc có hoạt động gì đó, trên đất xếp chỉnh tề rất nhiều chai, xung quanh có một nhóm phụ huynh đứng cạnh hò hét cổ vũ, mấy đứa trẻ thay phiên vượt qua chướng ngại, chơi vui quên cả trời đất.

Nhan Cảnh đi qua ngồi xuống ghế đá, cách đó không xa có mấy người mới học đeo giày trượt đứng không vững bị ngã vô số lần nhưng vẫn hào hứng đứng dậy tiếp tục trượt. Anh nhớ lúc mình nhỏ đã từng học trượt patin, đã từng tinh nghịch như vậy, đã từng ngã bầm dập mặt mũi vẫn không sợ, mỗi lần về nhà Nhan Như sẽ bất đắc dĩ kéo anh ngồi xuống salon bôi rượu thuốc. Nhưng ngày hôm sau anh vẫn đeo đôi giày trượt kia ra ngoài chơi.

Nếu đổi thành bây giờ, sau khi bị ngã anh sẽ chọn đổi đôi giày kia.

Đã qua lâu như vậy rồi, dù sao tâm tình cũng không giống lúc trước."

Đang nhàm chán nhìn đám trẻ chơi đùa điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn trên màn hình hiển thị tên Bạch Thiếu Bác, Nhan Cảnh vừa ấn nút nhận cuộc gọi chợt nghe thấy giọng nam ôn hòa bên kia nói: "A Cảnh, sáng mai đến bệnh viện báo danh đi, bên tôi thật sự bận không chịu nổi rồi."

Nhan Cảnh nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tối hôm qua có bão, đường cao tốc xảy ra mấy vụ tai nạn, khá đông người bị thương đến bệnh viện chúng ta. Tôi phải xử lý rất nhiều chuyện, không có thời gian để đón anh, tốt nhất sáng mai anh hãy đến."

Nhan Cảnh hơi dừng lại, "Được, sáng sớm mai tôi sẽ qua."

Sau khi cúp điện thoại Nhan Cảnh đứng dậy về nhà, đi vài bước điện thoại lại reo, lần này màn hình hiển thị một dãy số máy bàn trong vùng lạ lẫm, có lẽ là công ty bảo hiểm nào đó chào hàng?

Nhan Cảnh nhíu mày ấn nghe, "Alo, xin hỏi ai vậy?"

"Là em." Thanh âm đầu bên kia mang theo sự vui vẻ ấm áp, giọng nói cũng rất dịu dàng, "Điện thoại của em hết pin nên dùng điện thoại công cộng gọi cho anh. Cũng may, số điện thoại của anh em đã thuộc rồi."

– là Nhung Tử.

Thế nhưng lúc này, nghe tiếng Nhung Tử trong lòng Nhan Cảnh lại không hề vui vẻ.

Anh biết, Nhung Tử để ý đến anh nhiều lắm mới có thể gắng học thuộc số điện thoại của anh. Nói thật, anh nhớ được cũng chỉ có số điện thoại của mình, số của thân thích bạn bè đều trực tiếp tìm trong danh bạ.

Người thanh niên cố chấp lại rất nghiêm túc ấy là thật lòng thật dạ với anh, đáng tiếc anh đã không có cách nào cho cậu tình yêu cậu muốn.

"Tìm tôi có việc gì?" Nhan Cảnh thờ ơ hỏi.

"Em muốn nghe giọng của anh." Nhung Tử cười nói.

Nhan Cảnh cũng không quen bị trêu chọc thân mật như vậy, mày khẽ nhíu, "Có việc thì nói."

Nhung Tử vội bỏ vẻ trêu chọc, nghiêm trang nói: "Anh ở đâu vậy, xung quanh sao ồn ào thế?"

"Tôi đang ở ngoài. Vừa ăn cơm xong, chuẩn bị về nhà."

"À, còn chuyện này nữa, lúc trước không phải anh bị rơi mất ví sao? Là màu gì? Bên trong có cái gì, anh còn nhớ không?"

Nhan Cảnh nhớ hôm mình đến trường học báo danh quả thực bị rơi ví, ăn cơm cũng là Nhung Tử mời. Nhưng cho tới giờ anh không có ý định tìm lại nên cũng không để ý, bây giờ Nhung Tử hỏi đến Nhan Cảnh mới cẩn thận nhớ lại, lúc này mới nói: "Ví màu đen, bên trong có một thẻ ngân hàng của tôi, số đuôi là 4957, còn có mấy cái thẻ hội viên các loại. Cậu hỏi cái này làm gì?"

"Mấy hôm trước em có đăng một bài lên mục tìm đồ của diễn đàn trường, muốn thử tìm ví cho anh. Hôm nay có một sư muội nhìn thấy bài viết mới liên lạc với em, nói hôm khai giảng cô ấy có nhặt được một cái ví ở phòng giáo vụ, đã đưa đến trung tâm trả đồ của trường, ngài mai em định đến xem có phải của anh không."

Nhan Cảnh im lặng một thoáng, "Không cần, tôi mua cái mới rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!