Chương 27: (Vô Đề)

Nhan Cảnh không còn nhớ rõ mình đã chống đỡ lên lầu ra sao trong ánh mắt thương hại của cha mẹ.

Anh gặp được Nhan Như ở cửa cầu thang, chị mặc một thân sườn xám đen gương mặt không biểu cảm nhìn anh, chậm rãi mở miệng nói: "A Cảnh, người Nhung gia bạc tình nhất, là em quá ngu dốt."

Nhan Cảnh không dám đối diện ánh mắt lợi hại của chị, càng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cúi đầu lẳng lặng lách qua chị, trở về phòng ngủ của mình.

Trong phòng tắm anh cắn răng cởi chiếc áo bị roi da xé thành giẻ rách, áo bị mưa dầm suốt đêm, dính lên miệng vết thương, thậm chí khi tách ra kéo theo da thịt. Chiếc áo màu tím là món quà sinh nhật tuổi mười sáu Nhung Tử Minh tặng anh, nay rách nát thê thảm bị máu thấm đẫm, đã không thể mặc được nữa, Nhan Cảnh thuận tay vò nó thành một cục, ném vào thùng rác.

Quỳ một đêm đầu gối như mềm nhũn, hai chân anh không ngừng run rẩy, ngay cả đứng trong phòng tẳm cũng không xong, đành phải tìm ghế ngồi, cầm vòi mở nước tối đa xối thẳng trên mặt mình.

Dòng nước ấm áp chảy dọc theo tấm lưng đầy thương tích, vết thương dữ tợn bị nước kích thích rồi sau đó lại là một cơn đau như kim châm xát muối.

Nhưng chút đau đớn thể xác này có thêm hơn nữa, đều không bằng một đao Nhung Vũ Minh tự tay đâm anh.Sau đầu thất của Nhung Vũ Thành, Nhung gia bắt đầu đổi chỗ.

Lần dời này không rầm rộ như nhiều năm trước, bởi vì bọn họ phải di dân cả nhà sang Mĩ, cho nên nhiều gia cụ cần bỏ thì bỏ, cần bán thì bán. Trong thời gian ngắn, sân vườn vốn phồn vinh nhanh chóng điêu tàn như lá cây mất nước trong ngày thu.

Nhan Cảnh lẳng lặng đứng dưới gốc cây ấy, nhìn Nhung gia dọn sạch từng chút một, gương mặt không biểu cảm gì.

Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, thậm chí còn chưa cho mình cơ hội mượn rượu tiêu sầu, bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Kì nghỉ hè dài đằng đẵng chấm dứt sau cuộc thi vào trường đại học, anh như ngày thường, rảnh rỗi thì ra chơi bóng với Âu Dương Sóc. Nhưng trên mặt anh, không còn nụ cười thoải mái của trước đây.

Bởi vì Nhan gia và Nhung gia xé rách thể diện thẳng thừng, Nhan Cảnh bị phạt quỳ lại bị một số hàng xóm nhìn thấy, trong nhất thời lời ra tiếng vào, rất nhiều người nói, Nhan gia kia có thằng con chẳng ra gì, cư nhiên để ý Nhung Vũ Minh, bị cha phạt quỳ cả đêm, Nhung gia cách vách vì tránh nó mà dọn đi cả nhà. Thằng con họ Nhan là một đồng tính luyến ai, sau này thấy nó là phải trốn ra xa.

Đối với những lời đồn này, Nhan Cảnh chẳng hề để ý tới, giống như hoàn toàn không liên quan tới anh. Nhưng Âu Dương Sóc thấy mấy người chung quanh xuyên tạc vũ nhục Nhan Cảnh mà tức ứa gan.

Đêm hôm đó, Nhan Cảnh và Âu Dương Sóc chơi đá banh xong về nhà, xuống xe buýt ngay ngã tư rồi đi bộ từ từ đến nhà.

Con đường về nhà là con đường hàng cây thẳng tắp, hai bên là những cây đa tươi tốt, mỗi ngày sau khi kết thúc buổi tự học tối, anh và Nhung Vũ Minh luôn đi về chung, hai người nắm tay nhau trên con đường ấy, vừa đi vừa thảo luận chuyện vui trên trường. Có đôi lúc không nói gì cả, chỉ nắm tay yên lặng đi về trước, khi sắp tới nhà, sợ ai đó phát hiện mới buông tay ra, thỉnh thoảng lúc tạm biệt Nhung Vũ Minh sẽ trộm hôn một cái.

Bên nhau đơn giản như thế, khiến anh thấy lòng thoải mái và ấm áp.

Nhưng giờ đây, Nhung Vũ Minh rút sạch toàn bộ ấm áp trong lòng anh, chỉ còn lại sự lạnh lẽo khắc cốt.

Cậu ta đi bình thản, để lại Nhan Cảnh một mình thừa nhận hết thảy áp lực và lời đồn.

Bé trai tránh Nhan Cảnh như tránh ôn dịch, thỉnh thoảng có những đứa nhỏ nghịch ngợm ném đá sau lưng anh. Trong lòng anh đã không còn buồn như khi Nhung Vũ Minh rời đi, buồn nhiều, sẽ từ từ trở nên chết lặng.

Lưu Chí Cương lúc này đã tốt nghiệp đại học, Bạch Thiếu Bác được gửi đến học trung học nội trú ở vùng khác, tiếp qua vài ngày, Âu Dương Sóc cũng sẽ đi nơi khác bắt đầu huấn luyện quân sự ở đại học. Cả nhóm phân tán, cuối cùng chỉ để lại một mình Nhan Cảnh.

Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm lắm, chẳng còn trẻ trâu thiếu nhận thức tin nhầm cái gọi là tình yêu. Cứ ngỡ tình cảm mười năm của họ đủ vững chắc, nào rằng, thực tế hoàn toàn không chịu nổi thử thách.

Nhan Cảnh bỏ tay vào túi quần, lặng lẽ đi trên con đường quen thuộc, gió đêm thổi rối tóc anh, ánh đèn đường mờ tối kéo dài bóng lưng cô đơn, sườn mặt nhợt nhạt trông gầy yếu hơn trước rất nhiều.

Đến lúc được cấp vi

-sa, anh sẽ bị cha đưa sang Úc học, rời khỏi cố hương sinh sống mười tám năm, rời khỏi nơi đã cho anh những ký ức đẹp nhất, cũng rời khỏi dĩ vãng không muốn nhắc lại.

Mọi thứ sẽ chấm dứt, cái tên Nhung Vũ Minh, cũng chỉ tồn tại trong hồi ức.Nhan Cảnh quẹo nơi cuối đường, đi về nhà qua con hẻm nhỏ, bỗng nghe thấy tiếng đánh nhau.

"Thằng oắt con, mày không có mắt à!" "Cút ngay!" "Bẩn muốn chết!"

Âm thanh thượng cẳng chân hạ cẳng tay, chẳng qua là vụ ẩu đả đầu đường xó chợ rất bình thường. Nhan Cảnh không có hứng tranh luận với tên côn đồ này, cũng chẳng muốn xen vào việc người khác, có điều chỗ bọn họ đánh nhau đúng lúc ngay cổng Nhung gia, Nhan Cảnh muốn về nhà thì phải đi qua đó. Bọn họ đánh cả buổi còn chưa dừng tay, Nhan Cảnh hơi mất kiên nhẫn.

Bước lên trước vài bước, bấy giờ mới thấy rõ, là ba tên đang vây đánh một đứa bé. Đứa bé đó không biết làm gì đắc tội bọn họ, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, ôm đầu co ro trong góc tưởng.

Thấy đám người đó lại đá đứa nhỏ, Nhan Cảnh bỗng lạnh lùng thốt: "Cả đám hội đồng ăn hiếp con nít, mấy người bản lĩnh thiệt đó."

Cả bọn ngẩn người, ngẩng đầu thì thấy một cậu thiếu niên dáng người thon dài đang đứng trước mặt. Dưới ánh đèn đường, sắc mặt cậu ta bình tĩnh vô cùng,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!