Chờ Nhung Tử đi rồi, lớp ngụy trang trên mặt Nhan Cảnh sụp đổ hoàn toàn. Ngón tay đặt nhẹ lên bàn, nhưng chúng lại run rẩy không thể kiểm soát.
Sự việc này đã qua rất nhiều năm, đã rất lâu anh không còn nghĩ tới. Nhưng từ sự xuất hiện của Nhan Như, từ ánh mắt sắc nhọn như kiếm nhìn thấu toàn bộ của chị, kí ức vốn giấu kín tận đáy lòng như bị ép buộc xé một lỗ, bỗng ùa ra.
Anh lại nhớ rất nhiều cái tên, nhớ về đêm mưa ấy, anh quỳ gối lên phiến đá trước cửa cầu xin cha tha thứ… Ánh mắt lạnh lùng của chị hai, tiếng thở dài của mẹ, roi da tức giận của cha, còn có những hạt mưa lạnh giá nện lên mặt.
Năm đó đã xảy ra rất nhiều việc, anh thậm chí không có thời gian điều chỉnh tâm trạng thì đã bị cha mẹ tống ra nước ngoài. Sau khi xuất ngoại từng dùng phương pháp thôi miên bản thân để phai nhạt đoạn kí ức đó, nhưng tâm lý ám thị không phải thuật thôi miên chân chính, đoạn kí ức anh cố xem nhẹ thực ra không hoàn toàn quên, mà làm bộ phai nhạt, dồn nén nơi đáy lòng.
Nhưng hiện giờ, anh phải đối mặt lại việc đã qua này. Chỉ bởi vì liên lụy đến Nhung Tử.
Nhớ tới khuôn mặt tươi cười đơn thuần của cậu thanh niên, Nhan Cảnh liền cảm thấy đau đớn đến nghẹn thở… Họ Nhung hiếm gặp, anh sao lại không nghĩ tới Nhung Tử có quan hệ tới Nhung gia năm ấy chú? Lưu Chí Cương vì sao phải nhận nuôi Nhung Tử nhưng không đổi tên đứa bé? Liên tưởng đơn giản thế thôi, vì sao anh không dám tiến thêm nữa?
Nhan Như hiển nhiên bình tĩnh lý trí hơn nhiều, tuy chị ngoài mặt làm bộ như không có việc gì, nhưng ánh mắt chị nhìn Nhung Tử rất khó mà che giấu hoàn toàn. Huống chi là người rất hiểu chị như Nhan Cảnh.
Nhung Tử cực kỳ giống một người.
Nhan Cảnh cố xem nhẹ sự thật, nhưng lại bị Nhan Cảnh vạch trần dễ dàng.Đó là hơn mười năm trước.
Trong trí nhớ, thành phố này luôn tràn đầy nắng ấm, không sầm uất nhà lâu mọc lên san sát như bây giờ, trong thành phố đâu đâu cũng là cây đa già ngoài trăm năm, còn có những căn nhà nhỏ hai tầng khá lưu hành vào thời kỳ trước.
Nhan gia, Bạch gia, Âu Dương gia, Lưu gia, tuy không phải danh môn vọng tộc gì, nhưng điều kiện gia đình không kém nhau lắm, lại có chút quan hệ với bệnh viện Tân Y, bậc cha chú còn là bằng hữu của nhau, vì thế, hiển nhiên bọn nhóc trong các nhà cũng qua lại với nhau.
Ngày xưa bé cái "nhóm nho nhỏ" này luôn cùng nhau trèo tường, leo cây, ném bùn vui chơi quên mệt nghỉ. Lưu Chí Cương lớn tuổi nhất, là đầu lĩnh của cả bọn, Bạch Thiểu Bác nhỏ nhất, thường xuyên bị mọi người chọc cho khóc hu hu, Âu Dương Sóc xấp xỉ tuổi Nhan Cảnh, hiển nhiên quan hệ thân thiết nhất.
Năm tám tuổi, sát vách nhà Nhan Cảnh bỗng có gia đình dọn tới.
Vật dụng và hành lý của gia đình đó nhiều đến mức khiến người xem tròn xoe mắt, chỉ rương quần áo thôi đã chẳng dưới mười, Nhan Cảnh và Âu Dương Sóc lúc ấy ngồi trên cây xoài sát tường, có thể nhìn rõ cảnh chuyển nhà hoành tráng của hàng xóm, Âu Dương Sóc thích hóng chuyện nói: "Nghe nói người nhà này họ Nhung, làm buôn bán quần áo, giàu có lắm đó. Cậu nhìn kìa, chuyển nhà đã phải năm xe tải lớn."
Nhan Cảnh nheo mắt nhìn cách vách, nhìn thấy một người mặc Đường trang mang kính đen từ trong xe bước xuống, đi theo bên cạnh là người con gái dáng người lả lướt một thân sườn sám màu lam hồ, một đám người gọi cung kính – tiên sinh, Nhan Cảnh nhịn không được cười nói: "Nhìn cách ăn mặc của thằng chả, rất giống xã hội đen trong phim ấy."
"Cậu nói ai là xã hội đen?" Dưới tàng cây bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Nhan Cảnh cúi đầu xuống nhìn, bèn thấy một cậu bé gần bằng anh đang nhíu mày nhìn anh, còn bé mà đã rất có khí thế, vẻ mặt lạnh nhạt và cao ngạo, liếc Nhan Cảnh một cách khinh miệt, "Chớ nói bậy bạ, nghe chưa?"
"Dạ…" Nhan Cảnh gật đầu ngoan ngoãn.
Thấy cậu ta hài lòng rồi xoay người bỏ đi, Nhan Cảnh đột nhiên cười xấu xa lắc lắc cây, chợt nghe "Bịch" một tiếng lớn, trái xoài trên cây sắp chín bị Nhan Cảnh lắc cho rớt xuống, vừa khéo trúng ngay đầu cậu bé kia.
"Á…"
Đầu người nọ nổi cục u, cậu quay đầu nhìn Nhan Cảnh hầm hầm, Nhan Cảnh lại bày vẻ mặt vô tội, chỉ cây và nói: "Trài xoài rụng, cậu thích ăn thì cứ cầm lấy."
"Cậu…" Cậu bé tức run người, thuận tay cầm trái xoài chín ném thẳng qua Nhan Cảnh.
Nhan Cảnh thông minh né tránh, xoài đập trúng mặt Âu Dương Sóc đang xem kịch vui.
"Đờ mờ! Dám trọi tao, tao đánh chết mày!" Âu Dương Sóc tuột xuống cây liền nhào qua, hai người nhanh chóng quần nhau, Nhan Cảnh đứng bên cạnh cười tủm tỉm xem trò hay.
Sau một lúc lâu, Nhan Như ở trên trường đại học vừa lúc về, chạy tới khuyên can, đáng tiếc con nít hễ đánh nhau thì kéo ra làm sao, Nhan Cảnh bất đắc dĩ, quay đầu trừng Nhan Cảnh, "Mày lại gây chuyện?!"
Nhan Cảnh nhún vai, "Đâu liên quan tới em, chị xem xem, em chưa tham dự đánh nhau…"
Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói ôn hòa của một chàng trai, "Được rồi, mấy em dừng tay nào."
Người nọ mặc một thân tuyết trắng, mang cặp kính đen, trông có vẻ tao nhã, trên người đậm nét tri thức. Anh bước tới thong thả, mỗi tay nhéo một lỗ tai của hai thằng nhóc kéo chúng tách ra, "Không được đánh."
Hai nhóc rốt cuộc dừng chiến, lườm hằn học nhau, cuối cùng cùng trừng Nhan Cảnh. Nhan Cảnh vội vàng núp phía sau chị hai, làm mặt quỷ với chúng.
Người con trai kia mỉm cười tự giới thiệu, "Xin chào, mình tên Nhung Vũ Thành, đây là em trai mình Nhung Vũ Mình, chúng mình vừa dọn đến hôm nay, sau này xin chiếu cố nhiều hơn."
Nhìn anh đưa tay sang, Nhan Như hơi sửng sốt, sau đó vươn tay nắm với anh, "Xin chào, mình tên Nhan Như."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!