Xe dừng lại trong gara tầng ngầm ở cổng phụ tầng hai, Nhan Cảnh ôm Điểm Điểm xuống xe trước, Nhung Tử lấy bó hoa hồng ở ghế sau rồi mới đuổi theo bước chân Nhan Cảnh.
Liếc nhìn hoa hồng trong ngực cậu ta, Nhan Cảnh thấy hơi xấu hổ, "Xin lỗi, tôi quên cầm."
Nhung Tử cười nói: "Không sao. Thầy ôm Điểm Điểm đi, để tôi cầm."
Hai người cùng đi thang máy đến chỗ ở của Nhan Cảnh, Nhan Cảnh ôm Điểm Điểm vào thư phòng sắp xếp xong, lúc quay lại phòng khách Nhung Tử đang đứng trước ngăn tủ, cúi đầu cắm hoa hồng vào một lọ hoa đầy nước, thấy anh đi ra bèn quay đầu lại cười nói: "Hoa này cắm ở đây được không?"
Hoa hồng đỏ rực ánh lên nụ cười của cậu, tăng thêm ánh sáng màu vàng ấm trong phòng, hình ảnh sáng ngời kia khiến Nhan Cảnh bỗng chốc thất thần. Im lặng một lát mới nói: "Để trên ngăn tủ là được rồi."
"Ở đây sao?" Nhung Tử tìm một nơi dễ làm người ta chú ý, đặt lọ hoa xuống.
"Ừ." Nhan Cảnh gật đầu, nhìn bộ dáng ướt đẫm toàn thân của cậu nhịn không được nói, "Cậu vừa mắc mưa, nhanh đi tắm đi, phòng tắm ở bên kia."
Đưa Nhung Tử đến phòng tắm, Nhan Cảnh quay về phòng ngủ tìm được một chiếc quần lót mới, áo ngủ lại không có cái nào mới, đành phải lấy của mình cho cậu ta mặc, chọn lấy một chiếc sạch sẽ đi đến cửa phòng tắm gõ nhẹ. Tiếng nước bên trong ngừng lại, tiếp đó vang lên giọng nói trầm thấp của Nhung Tử: "Sao vậy?"
"Mở cửa đi, tôi mang áo ngủ cho cậu."
"À."
Cửa hé ra khe nhỏ, một cánh tay đưa ra ngoài. Nhan Cảnh cười cười, đặt áo ngủ cùng đồ lót lên tay cậu, "Tắm xong thì ra phòng ngủ nhé, tôi cũng muốn tắm."
"Thầy muốn vào tắm à? Tôi xong ngay đây."
"Không sao, trong phòng ngủ còn một phòng tắm nữa."
"… À." Nhung Tử gật đầu đáp lại, một lần nữa mở vòi tắm rửa, nghe tiếng bước chân Nhan Cảnh dần đi xa thì không khỏi chán ghét người thiết kế căn phòng này. Một phòng sao phải thiết kế để hai phòng tắm?!Người Nhan Cảnh mặc áo tắm, đang nhàn nhã ngồi trên ghế sấy tóc. Nhìn thấy Nhung Tử bước đến liền ngẩng đầu đánh giá cậu một lát, mỉm cười nói: "Áo ngủ của tôi cậu mặc nhìn rất hợp đấy." Vốn chiều cao chênh lệch mấy centimet, Nhung Tử mặc bộ áo ngủ màu tím sậm kia của Nhan Cảnh lại rất vừa người, lại thêm trong tên cậu cũng có chữ tím, với một người cuồng màu tím như Nhan Cảnh quả thật càng nhìn càng thích.
Ánh mắt Nhung Tử quét khắp phòng ngủ của anh, không nhịn được nói: "Thầy thật sự rất yêu màu tím."
"Ừ, xem như một trong những điều cổ quái của tôi." Nhan Cảnh hơi dừng lại, "Mệt thì đi ngủ đi, mười một giờ rồi."
Nhung Tử gãi đầu, "Nhưng mà… Tôi ngủ ở đâu?"
"Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ, ghế sô pha ở phòng khách quá nhỏ cậu cũng không chen được. Giường này là giường đôi, hai người chúng ta cùng ngủ chắc cũng không sao." Nhan Cảnh mỉm cười, "Nếu cậu không ngại."
Đương nhiên không ngại. Nhung Tử đột nhiên cảm thấy người thiết kế căn phòng này quả thực quá đẹp trai.
Nhung Tử đi đến ngồi xuống giường, nệm rất dày phủ lên ga giường bằng nhung, sờ tới sờ lui rất thoải mái, chăn siêu nhẹ mềm mại, phía trên xếp hai gối đầu, còn có một gối ôm hình trụ dài hơn một mét. Giường đệm được bố trí rất thoải mái, Nhan Cảnh đúng là người biết hưởng thụ.
Nhung Tử tò mò đánh giá chiếc giường, trước mặt đột nhiên xuất hiện chiếc máy sấy, bên tai vang lên giọng nói êm tai của Nhan Cảnh: "Sấy khô tóc đi rồi ngủ tiếp, để tóc ướt dễ bị cảm."
"Được." Nhung Tử vươn tay đón lấy, vừa bật chốt mở máy sấy bóng đèn trên đầu không hiểu sao lóe lên một cái. Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc, một tia sét rạch ngang trời đêm, tiếng mưa rơi gió thổi rầm rập nện vào cửa sổ. Ngay sau đó, tách một tiếng, đèn trong phòng ngủ đột nhiên tắt ngúm.
Trong phòng lập tức lâm vào bóng tối.
Nhan Cảnh lặng đi một thoáng mới nói: "Có phải tia chớp làm hỏng mạch điện không nhỉ?"
Nhung Tử nói: "Cũng có thể là đứt cầu dao. Công tắc nguồn điện nhà thầy ở đâu, nếu không để tôi đi xem thử?"
Nhan Cảnh hơi dừng lại, "Được rồi, cúp điện cũng không sao. Bên ngoài mưa to lắm, chúng ta nghỉ sớm đi." Dứt lời liền đứng dậy lần mò đi về phía giường, trong bóng tối dưới chân đột nhiên vấp vào thứ gì đó.
"Coi chừng —"
Lời còn chưa dứt Nhung Tử đã bị một cỗ xung lượng đè ngã xuống giường, mà Nhan Cảnh lại úp cả người vào lòng cậu, mũi dán sát vào lồng ngực cậu, chân còn dang ra khóa hai bên người cậu, tư thế vô cùng thảm hại.
"…" Thân thể hai người đều hơi cứng đờ, sau nửa ngày không nói ra lời.
Trước mắt là một khoảng đen kịt lại có thể rõ ràng cảm nhận được hơi nóng đối phương phả ra, tiếng sấm ngoài cửa sổ cùng tiếng thở hổn hển của đối phương hòa lẫn vào nhau, khiến nhịp tim của hai người dần mất đi tiết tấu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!